- Thật là náo nhiệt.
Dạ Côn nhịn không được thầm nói.
- Đó là đương nhiên, đây chính là đại hội ngâm thơ mỗi năm một lần.
Bỗng nhiên một âm thanh vang lên ở bên tai Dạ Côn, mang theo vẻ hưng phấn cùng hướng tới.
Ngâm thơ đại hội? Vừa rồi không phải nói là hẹn hò sao gì đó sao? Đây rốt cuộc là thế nào?
Bất quá chuyện này khiến Dạ Côn nhớ đến văn võ tỷ thí năm mười tuổi, thoáng cái đã qua rất nhiều năm.
Quay đầu nhìn về phía người trẻ tuổi vừa nói chuyện, y lui về phía sau một bước chắp tay cười nói:
- Tại hạ Nghênh Phong.
Dạ Côn nhìn tuổi người này không lớn lắm, khuôn mặt còn mang theo vẻ ngây ngô, hẳn là còn nhỏ hơn mình một chút, hơn nữa nhìn thái độ tựa hồ rất thành khẩn.
Dù sao mình chưa quen thuộc với ngâm thơ đại hội, Dạ Côn cũng cười chắp tay:
- Tại hạ Xuy Tuyết.
- Xuy Tuyết huynh, nhìn ngươi hẳn là lần đầu tiên tới đi?
Nghênh Phong nhếch miệng cười nói, lúm đồng tiền ở khóe miệng thoạt nhìn hết sức đáng yêu.
Dạ Côn cũng không biết trả lời thế nào, theo đạo lý mà nói, mình là kẻ ngoại lai. . .
Nghênh Phong thấy Dạ Côn không nói chuyện, lên tiếng cười nói:
- Ngươi hẳn là từ bên ngoài tới phải không, gần đây Thiên Cung có rất nhiều kẻ ngoại lai.
- Còn có rất nhiều kẻ ngoại lai?
Dạ Côn lần đầu tiên nghe được loại thuyết pháp này, biểu thị có chút kinh ngạc.
- Đúng vậy, ngươi là kẻ ngoại lai đi.
- Ha ha ha. . . đúng vậy.
Dạ Côn có chút xấu hổ.
- Chúng ta nhanh đi thôi, bằng không thì đợi chút nữa nhiều người, không cho phép tiến vào.
Nghênh Phong tranh thủ thời gian lôi kéo tay Côn ca chạy vào bên trong.
Động tác nắm tay này, lập tức khiến cho Côn ca choáng váng!
Bị một nam hài tử nắm tay.
Tâm thái của Côn ca có hơi lạnh.
Bước xuống cầu vồng, tràng diện chính là người chen người, không khác gì Tiết Khánh Nguyên ở Thái Kinh.
- Xuy Tuyết ca, vào cửa có một cái quy củ nhỏ.
Nghênh Phong bên cạnh nhắc nhở nói ra.
- Ồ? Quy củ gì?
- Muốn vào cửa phải ngâm thơ.
Dạ Côn: ......
Thật không hổ là ngâm thơ đại hội, vào cửa đều phải ngâm thơ.
- Hơn nữa, ngâm thơ tốt xấu, trực tiếp ảnh hưởng đến thân phận sau khi vào cửa.
Vừa nghe thấy thế, Côn ca liền có chút hứng thú, tò mò hỏi:
- Nói thế nào?
- Nhân viên xét duyệt dùng thơ của ngươi tới định, chia làm Thanh Tú, Lương Tú, Thiên Tú.
Dạ Côn: ......
Đây cũng quá tú đi.
- Thanh Tú cao nhất, hay là Thiên Tú cao nhất?
Dạ Côn hỏi lần nữa.
- Thanh Tú, Thiên Tú là tốt nhất, đãi ngộ sau khi vào cửa cũng không giống nhau.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, nhìn bên cạnh có người ủ rũ rời đi, không biết như thế nào.
Dùng một số câu thơ hẳn cũng có thể lăn lộn qua mà.
- Những người này sao lại đi rồi?
Lúc này Côn ca tựa như một bảo bảo tò mò.
- Thơ kém không sao, nhưng nhất định phải do chính mình làm, nếu không sẽ bị vạch trần.
Nghênh Phong khẽ cười nói.
Nguyên lai phải tự mình làm thơ, Côn ca chỉ có thể cuối đầu trước với nhóm đại tác, thật có lỗi a.
- Xuy Tuyết ca, tiểu đệ bất tài, làm mấy bài, có cần phòng hờ một chút dùng hay không?
Nghênh Phong vẫn tương đối hào phóng.
Nhưng mà Dạ Côn làm sao có thể mặt dày nhận được:
- Không cần không cần.
- Ồ, vậy được rồi.
Nghênh Phong cũng không có để ở trong lòng.
Rất nhanh, dần dần liền đến lượt hai người.
Dạ Côn trông thấy bên trái bày biện một cái bàn, một lão đầu ngồi nhắm mắt, một vị thư đồng đứng ở phía sau, phụ trách cấp cho bảng số phòng.
- Vị kế tiếp.
Thư đồng gào to một tiếng.
Nghênh Phong không có luống cuống, bước lên, vung tay lên khiến cho tay áo vung vẩy.
- Hữu thủ thập thần kiếm, tác tệ trảm yêu ma!
Hai câu đơn giản, có thể nói là cho thấy quyết tâm kháng ma của mình, mà Dạ Côn nghe xong cũng một mặt khiếp sợ.
Khá lắm.
Nhưng mà phía dưới không biết người nào hô một tiếng.
- Tốt!
Càng có nhiều người bắt đầu yêu uống, chuyện này khiến Dạ Côn cảm thấy, tên kia quả thật giống như một lên lưu manh biết dẫn tiết tấu.
Trước đó có người nói Thần Ma bây giờ không hòa bình, Thiên Cung lại là sàn xe của Thần tộc, nhất định sẽ thống hận Ma tộc, Nghênh Phong liền tá lực đả lực.
Chỉ thấy lão đầu mở mắt ra, nhìn thiếu niên ngây ngô trước mắt, vuốt sợi râu:
- Không tệ, ban thưởng Thiên Tú.
Dạ Côn: ......
Đậu xanh, đúng là tú đến Côn ca tê cả da đầu a.
Nghênh Phong cũng không nghĩ tới, thế mà kết quả lại như vậy, nhanh chóng đón lấy lệnh bài Thiên Tú, lập tức chắp tay nói ra:
- Tạ lão sư.
- Người trẻ tuổi Thiên Cung, cần có khí thế này!
- Vâng, lão sư.
Nghênh Phong cung kính nói ra, lập tức đi vào trong đại viện, nhưng mà cũng không có tiến thẳng vào, mà là chờ Côn ca.
- Vị kế tiếp.
Thư đồng lần nữa hô.
Dạ Côn hít một hơi thật sâu, đang nghĩ có nên một tiếng hót kinh người hay không?
Ngẫm lại thôi được rồi, chuyện này không phù hợp với tính cách điệu thấp của mình, tốt nhất chính là dùng đại một bài để đối phó.
Đứng ở trên bậc thang, Dạ Côn ho nhẹ một tiếng, nghĩ đến một bài tốt.
- Khoan y giải đái nhập la vi, hàm tu đái tiếu bả đăng xuy.
- Kim châm thứ phá đào hoa nhị, bất cảm cao thanh ám trứu mi.
Dạ Côn ngâm xong bài thơ này, cũng thở dài một tiếng, đây thật đúng là phản ánh thói quen sinh hoạt tháng trước a.
Sa đọa, quá sa đọa! ! !
Lúc này hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, bọn họ còn đang chìm ở trong tư vị hai câu thơ trên.
Dạ Côn nhìn phản ứng của mọi người, các ngươi có phải quá đơn thuần rồi hay không, hiện tại còn chưa kịp phản ứng sao?
Nói như thế rồi mà còn không rõ?
- Câu thơ của vị công tử này ẩn chứa hàm nghĩa khác.
Bên cạnh lão giả từ tốn nói.
Dạ Côn không kiêu ngạo không tự ti, thấp giọng nói ra:
- Trong đó ẩn chứa thiên địa lý lẽ, Âm Dương chi thuyết.
- Có chút đạo lý.
Lão giả ngẩng đầu liếc mắt nhìn Côn ca, chuyện này khiến Côn ca thần tâm chấn động, đây là cái biểu lộ gì, ánh mắt chỉ có nam nhân mới có thể hiểu ấy.
- Ban thưởng hắn Thiên Tú.
Dạ Côn: ......
Nói thật, Côn ca không muốn nghe nhất chính là câu nói này, Côn ca không phải Thiên Tú có được hay không.
Treo lệnh bài Thiên Tú ở bên hông, Dạ Côn cùng Nghênh Phong đi vào bên trong, Nghênh Phong một mực kinh ngạc tán thán Dạ Côn có câu thơ tốt như vậy, khó trách chướng mắt câu thơ của mình.
Nhưng mà người bên ngoài cuối cùng có người kịp phản ứng.
- Ta thảo! Tên đầu trọc kia đang đùa nghịch lưu manh! ! !
- Xuỵt xuỵt xuỵt. . . nhỏ giọng một chút, tên đầu trọc này giao tình không cạn với Gia Cát Thanh.
- Ài, công nhiên đùa nghịch lưu manh, thật đúng là không có cách nào.
Mọi người: ......
Bên trong viện, Nghênh Phong một mực đòi Côn ca dạy y ngâm thi tác đối, bởi vì Nghênh Phong cảm thấy, có thể nói ra câu thơ sâu sắc như thế, khẳng định đã trải qua không ít chuyện.
Nói nhảm, ngươi mãi mãi cũng không biết được tình cảnh có ba người thê tử thay phiên làm ngươi.
- Viện này rất lớn.
Dạ Côn thì thào nói ra.
- Xuy Tuyết ca, này ngâm thơ đại hội có hai cái đại viện.
- Chẳng lẽ còn có hai cái phe phái?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Đúng vậy, mỗi lần ngâm thơ đại hội đều sẽ đấu một trận.
Dạ Côn cũng không thèm để ý chuyện này, hỏi tiếp:
- Thiên Tú lệnh bài này đến cùng có chỗ tốt gì?