- Đến lúc đó có thể ngồi gần một chút, như thế liền có thể nhìn thấy được dung mạo của nữ thần.
Nghe thấy có nữ nhân, Côn ca liền có một chút hứng thú.
- Nữ thần?
- Xuy Tuyết ca, ngươi vừa tới không biết, mọi người đều biết dung nhan của Gia Cát Thanh không chỉ bất phàm, hơn nữa nàng còn có một người ông ngoại cường đại.
Dạ Côn cảm thấy câu nói này vô cùng chân thực, mặc kệ là thời đại nào, đều là như thế. . . ông ngoại Gia Cát Thanh là Gia Cát Nhất Cách, nhân sinh bên thắng a.
- Mà nữ thần Mộc Lưu của ta lại khác, khuôn mặt nàng có khiến cho người ta hít thở không thông, còn có âm sắc ôn nhu, học thức uyên bác, mặc dù điểm xuất phát không có cao như Gia Cát Thanh, thế nhưng tại Thiên Cung, cũng là nữ thần xếp hạng thứ hai.
Dạ Côn thì thào nói ra:
- Há, vạn năm lão nhị.
- Xuỵt xuỵt xuỵt. . . Xuy Tuyết ca, ngươi ngàn vạn lần không thể nói như vậy, nữ thần sẽ tức giận.
Dạ Côn cười cười:
- Ta chỉ đùa một chút thôi, Mộc Lưu này đã thành hôn hay chưa?
- Vẫn chưa, Thiên Cung công tử đều muốn, thế nhưng Mộc Lưu không cho cơ hội.
- Không phải chứ, Thiên Cung mấy gia tộc lớn liền không có người muốn?
- Kỳ thật ta nghe nói, sau lưng Mộc Lưu còn có hậu trường.
Dạ Côn cười khẽ một tiếng, biết ngay mà, một cô nương xinh đẹp không có quan hệ, sao có thể đứng vững bước chân được, đằng sau khẳng định có người làm chỗ dựa.
Chẳng qua là cái eo là này ai đang ôm, Côn ca tựa hồ có chút ý nghĩ.
Lần này tới Thiên Cung, chính là muốn khuấy động phong vân.
- Đúng rồi, còn có một phương đâu? Bên kia lai lịch gì?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Còn có một phe là Diêm gia trưởng tử, Diêm Tiếu.
- Diêm gia rất lợi hại phải không?
Nghênh Phong kéo Dạ Côn đến bên cạnh, thấp giọng nói ra:
- Xuy Tuyết ca, Diêm gia là một trong sáu gia tộc lớn nhất Thiên Cung, tuy nói hiện tại Chu gia là gia chủ, thế nhưng thực lực Diêm gia mạnh nhất.
Nghe thấy tin tức như vậy, Dạ Côn vẫn rất kinh ngạc, mạnh nhất thế mà không phải Chu gia, mà là Diêm gia.
Thiên Cung đến cùng chọn gia chủ như thế nào.
Kỳ thật gia chủ không phải Thiên Cung chọn ra, mà là thần sứ tuyển ra, bọn họ cần một người nghe lời, chứ không cần lợi hại nhất.
- Mạnh như thế sao?
- Còn không phải ư, gia chủ nhà họ Diêm Diêm Dương Văn trong tu luyện tẩu hỏa nhập ma, biến thành một người si ngốc, nhưng cho dù là như thế, công pháp vẫn đã luyện thành, vô địch.
Nghênh Phong cảm thán một tiếng, tựa hồ giống như rất tiếc hận.
Thế mà dùng từ vô địch để hình dung, khiến cho Côn ca có chút tò mò.
- Con của y Diêm Tiếu không thích múa đao động thương, chỉ thích thổi kéo đàn hát.
Dạ Côn sững sờ, này không phải là mình khi còn bé sao? Thổi kéo đàn hát, còn có nhảy.
- Có phải Diêm Tiếu ưa thích Mộc Lưu, cho nên mới đối nghịch?
Dạ Côn tò mò hỏi, cảm thấy rất có khả năng, dù sao hấp dẫn lực chú ý của nữ hài tử.
- Nghe đồn hình như là vì yêu sinh hận.
- Như thế à, loại chuyện này ngươi cũng biết?
Hiện tại Dạ Côn không khỏi sinh ra nghi ngờ đối với thân phận của Nghênh Phong.
Nghênh Phong ấp úng nói ra:
- Ta nào có thân phận gì, chỉ là một tiểu đệ, chính là loại chân chạy kia, nghe người khác khoác lác.
Dạ Côn khẽ cười một tiếng, cũng không có truy vấn, tin tức thu được vẫn rất nhiều.
Lúc này ở trong sương phòng biệt viện, một vị nữ tử đang trang điểm.
Nữ tử này quả thật giống như Nghênh Phong nói, đẹp mà không diễm, cho người ta một loại cảm giác hòa hợp rất mãnh liệt.
Loại cảm giác này ngày cả người bình thường đều có thể phát giác được, phải biết giống Gia Cát Thanh, lúc đối mặt với người ngoài đều nghiêm mặt, ngay cả thê tử Côn ca cũng giống như vậy.
Thê tử ở trước mặt Côn ca nhu nhu nhược nhược, ở trước mặt người ngoài, hoàn toàn chính là một khối băng.
Nhưng mà nữ tử trước mắt này lại khác, thanh lệ thoát tục, tinh điêu ngọc trác không có chút tì vết nào, theo sợi tóc như thác đổ, phảng phất ông trời muốn dồn mọi thứ tốt đẹp lên trên người nàng.
Loại cô nương này, quả thật rất đặc biệt.
- Tiểu thư, vừa rồi ở cổng có một công tử rất thú vị.
Nha đầu đứng ở phía sau một bên chải tóc cho Mộc Lưu, một bên cười nhẹ.
Mộc Lưu dịu dàng cười một tiếng:
- Ồ? Nói nghe một chút.
- Vị công tử này ngâm một câu thơ.
Nha đầu xấu hổ gật đầu, tựa hồ muốn chia sẻ câu thơ này với người thân cận nhất.
- Đọc nghe thử một chút.
- Tiểu thư nghe nhé.
Mộc Lưu gật đầu cười.
- Khoan y giải đái nhập la vi, hàm tu đái tiếu bả đăng xuy.
- Kim châm thứ phá thiêu hoa nhị, bất cảm cao thanh ám trứu mi.
Mộc Lưu nghe xong sửng sốt một chút, sau đó cuối cùng yên lặng suy nghĩ, tựa hồ nghĩ đến thứ gì đó.
Khuôn mặt lập tức liền đỏ bừng, xì một tiếng:
- Đăng đồ tử.
- Tiên sinh cho Thiên Tú lệnh bài đấy.
- A, tiên sinh thế mà cho Thiên Tú.
Mộc Lưu kinh hô một tiếng.
- Đúng vậy, tiểu thư, câu thơ này nhìn như lỗ mãng, nhưng nô tỳ cảm thấy, đây là vạn vật căn bản.
Lúc này Dạ Côn hoàn toàn không nghĩ tới, này đều có thể kéo tới vạn vật căn bản, quá tú đi.
Mộc Lưu tựa hồ lại trầm tư, có thể được lão sư tán thành, chắc hẳn cũng có đạo lý.
Nghĩ lại câu thơ này một thoáng, tựa hồ có thể đọc hiểu ý cảnh trong đó, lão sư có thể lĩnh ngộ được, mình vẫn kém một chút, lâu như vậy mới phản ứng được.
Hiện tại Côn ca làm một cái thủ thế che mặt, thuận tiện còn mang theo một cái biểu lộ cười khóc.
- Thật muốn gặp vị công tử này một lần.
- Tiểu thư, tiên sinh cho lệnh bài Thiên Tú, đến lúc đó tìm kiếm là được, bất quá ta nghe người khác nói, người ngâm thơ là một người đầu trọc.
- Vậy hẳn là là một vị tiền bối đầy bụng kinh luân.
Ánh mắt Mộc Lưu đầy vẻ tôn kính, có thể bỏ đi mái tóc, đây là chuyện người bình thường không thể nào làm được.
Nha đầu cũng chỉ là nghe nói, cũng không biết tình huống cụ thể, lo lắng nói ra:
- Tiểu thư, năm nay lại so với tên Diêm Tiếu kia sao? Y cũng không thắng qua.
- Không sao, mọi người cùng nhau thảo luận thơ, tu thân dưỡng tâm.
Mộc Lưu cười nhạt nói.
- Bất quá ta cảm thấy Diêm Tiếu có mục đích, y nhất định sẽ nghĩ đến tiểu thư ngươi.
Mộc Lưu khẽ thở dài một tiếng:
- Cho dù đoạt được thể xác của ta, cũng không lấy được trái tim ta.
Nhưng mà nha đầu nghe xong lời này, nhẫn nhịn nghẹn:
- Nói thì nói như thế, chỉ cần lấy được người là đủ rồi, cầm tâm làm gì.
- Ngươi đó, trong đầu đến cùng đang suy nghĩ chuyện gì, ngươi hy vọng tiểu thư ta bị người đọa đi như thế sao. . .
Mộc Lưu tức giận nói ra.
- Ai nha, ta đây không phải đang lo lắng vì tiểu thư ngươi sao. . . tiểu thư ngươi xinh đẹp như thế, nếu Thiên Cung lục đại gia nhìn trúng ngươi, còn không phải chỉ cần một câu nói.
Mộc Lưu nghe xong ngẩn người, mặc dù không muốn tin tưởng câu nói này, nhưng đây là sự thật.
Tiên sinh ở Thiên Cung mặc dù có địa vị học giả, nhưng so với lục đại gia, vẫn yếu hơn rất nhiều. . .
Đông đông đông. . .
Theo tiếng đập cửa, hai người đều sửng sốt một chút, nha đầu để cái lược xuống trước đi mở cửa.
- Đây là gia chủ đưa cho Mộc cô nương.
Nam tử ở cổng trầm giọng nói ra, gia chủ là chỉ ai, không cần nhiều lời, đương nhiên là Chu Bán Sinh.