TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 837: Toàn Thể Đứng Dậy. . .

Thật đúng là đừng nói, hôn Thiên Cung đệ nhất mỹ nữ thân một cái, còn rất có mùi vị.
Sai lầm sai lầm, không nên nghĩ đến cô nương khác, sa đọa, quá sa đọa.
Theo Côn ca làm ra hành động vĩ đại như thế, người xung quanh cũng thay đổi cách nhìn đối với Dạ Côn, trở nên có chút kính sợ.




Dù sao dám cợt nhả Thiên Cung đệ nhất mỹ nhân, người như thế, trên cơ bản chỉ có một con đường chết, nhưng vấn đề là cô nương người ta cũng không có sinh khí. . . có lẽ trong này còn có bí mật không thể cho ai biết.


Nhìn lệnh bài bên hông Dạ Côn, mọi người yên lặng nhẹ gật đầu, không hổ là Thiên Tú.
- Xuy Tuyết ca, hôm nay ngươi đã sắp biến thành danh nhân, nhìn người xung quanh một chút, đều đang nhìn ngươi.


Nghênh Phong đi theo bên cạnh Dạ Côn, cảm giác phi thường có mặt mũi, cái cằm đều hất lên trời, bước đi có chút phiêu.
Dạ Côn khẽ cười nói:
- Ngày thường ta rất điệu thấp, không thích tình huống như vậy.
- Điệu thấp sao?


Nghênh Phong suy nghĩ một chút chuyện mới vừa phát sinh, chuyện này có liên quan gì đến điệu thấp sao. . . hơn nữa nhìn sắc mặt kia, không thích tình huống như vậy sao. . . rõ ràng là rất thích, rất bành trướng.


Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, xung quanh vang lên một hồi âm thanh náo động, chỉ thấy theo cuối hành lang xuất hiện mấy người, người xung quanh đứng ở hai bên gào to, bày tỏ sự yêu thích ở trong lòng.
- Mộc Lưu cô nương, ta rất thích thơ của ngươi.


- Mộc Lưu cô nương, ta rất thích quần áo của ngươi, có thể cởi ra cho ta mặt một lúc không.
Mọi người: ......
- Người đâu, mau kéo tên đăng đồ tử này ra ngoài.
Nha đầu đứng sau lưng Mộc Lưu khẽ kêu.
Chỉ thấy hộ vệ xung quanh trực tiếp bắt lấy người này, nhưng mà nam tử không phục:


- Ta không có sai, chẳng qua là muốn biểu đạt ý nghĩ trong lòng giống như tên đầu trọc kia mà thôi.
Khóe miệng Dạ Côn giật một cái, đại ca, ngươi biểu đạt quá trực tiếp, muốn chết sao.
Sao có thể bảo cô nương cởi quần áo cho ngươi mặc, quá biến thái...


Bất quá Dạ Côn cũng trông thấy Mộc Lưu, nhịn không được tê một tiếng.
Thiên Cung mỹ nhân thật không ít, tướng mạo cô nương này cực đẹp, phong cách hoàn toàn khác với Gia Cát Thanh.
Gia Cát Thanh rất cao lãnh, mà Mộc Lưu tương đối có lực tương tác, mang đến cho người ta sự ấm áp.


Mặc dù không biết có phải chân thực hay không, thế nhưng hiện tại biểu hiện ra chính là như thế, cô nương rất có mùi vị, không biết hôn lên sẽ như thế nào.
Côn ca sửng sốt một cái, mình bị gì thế này, lại phóng đãng như thế, vừa nhìn thấy cô nương liền muốn hôn một phát.


Nhất định là bị cha vợ lây bệnh, không sai. . . khẳng định là như thế. . . một tháng nay đều ở chỗ cha vợ, trước kia mình không có hư hỏng như vậy, thật có lỗi với thê tử, phải mau chóng bỏ đi ý nghĩ trong đầu mới được.
Nhưng vào lúc này, một đầu hành lang khác truyền đến tiếng thét chói tai.


Hiện tại hai bên hình thành một loại tình huống hết sức thú vị, Mộc Lưu bên này trên cơ bản đều là nam nhân, mà Diêm Tiếu bên kia đều là nữ nhân.
Lúc này Dạ Côn nhìn sang, phát hiện Thượng Quan Tử Tài cũng có mặt, có hơi hơi sững sờ.
Xem ra quan hệ của y với Diêm Tiếu không tệ a.


Tướng mạo Diêm Tiếu quả thật suất khí, khó trách có nhiều cô nương yêu thích như vậy.
Nếu như mình có tóc, đoán chừng tràng diện sẽ càng bạo tạc hơn, đáng tiếc. . . đầu trọc kéo nhan trị của mình xuống rất nhiều.
- Chờ chút sẽ có trò hay để nhìn.
Nghênh Phong hưng phấn nói ra.


Nhưng mà Dạ Côn tẻ nhạt vô vị, còn tưởng rằng sẽ có nhạc đệm thú vị, không ngờ lại trực tiếp quyết đấu.
Nếu không có mỹ nhân, Dạ Côn đều muốn quay người đi, còn không bằng đi đùa giỡn Thanh Thanh cô nương một chút.
- Xuy Tuyết ca, chúng ta tiến vào điện đi.


Nghênh Phong không kịp chờ đợi nói ra.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, cùng Nghênh Phong đi đến bậc thang, phía trên bậc thang có một cái cung điện.
Làm hai vị tuyển thủ Thiên Tú, vị trí phi thường gần, mà cung điện này cũng tương đối to lớn, tuyệt đối có thể chứa đựng tất cả mọi người hôm nay tới.


Dạ Côn cùng Nghênh Phong được người dẫn đi, đi tới ghế ở trung ương ngồi xuống, xung quanh có không ít người nhập tọa, tới sớm, chọn một vị trí không tệ.
- Xuy Tuyết ca, ta có một ý nghĩ.
Dạ Côn sững sờ, cười nói:
- Đừng nên có ý nghĩ nguy hiểm gì.


Khuôn mặt Nghênh Phong nhỏ đỏ lên, tựa hồ có chút nói không nên lời.
Dạ Côn hơi hơi híp mắt, suy đoán nói:
- Ngươi không phải là ưa thích vị Mộc Lưu này đi.
Nghênh Phong lập tức giật mình, giống như bí mật nhỏ của mình bị người phát hiện, có chút không biết làm sao.


- Chuyện này có cái gì thẹn thùng, ngươi cũng đến tuổi tác nói chuyện yêu đương, bình thường bình thường.
- Xuy Tuyết ca, ngài có thể dạy ta không? Giống như ngươi khi nãy ấy.
Dạ Côn dừng một chút:


- Nghênh Phong à, mấy chiêu kia ta đều dựa vào lịch luyện và can đảm đổi lấy, ngươi phải luyện nhiều một chút.
- Ồ, như thế à, vậy ta phải luyện như thế nào?
- Một câu, con gái yêu bằng tai.
- Ách. . . không hiểu.
- Có biết khen người hay không?
- Biết a.


- Vậy ngươi liền dùng sức khen cô nương là được, ra sức khen, dần dần, ngươi sẽ phát hiện tinh túy trong đó.
Nghênh Phong nhẹ gật đầu, cái hiểu cái không.
- Nếu không chờ một chút Mộc Lưu cô nương tới, ngươi liền biểu đạt ý nghĩ trong lòng?
Dạ Côn kiến nghị nói ra.


Nhưng mà Nghênh Phong nhớ tới vị nam tử vừa rồi kia, y cũng biểu đạt, kết quả bị kéo ra ngoài.
Nếu như mình bị kéo ra ngoài, vậy chẳng phải sẽ biến thành trò cười sao.
Thôi được rồi, được rồi.
- Có sắc tâm, liền phải có sắc đảm.


Lúc này Dạ Côn tựa như một vị Côn lão sư, sau này nhất định có thật nhiều học sinh, đến lúc đó những học sinh này thấy Dạ Côn, toàn bộ chắp tay bái kiến, hô to một tiếng, toàn thể đứng dậy, bái kiến cặn bã nam tổ sư gia.
- Ta. . .
Nghênh Phong biểu thị, mình còn nhỏ, không có loại sắc đảm này.


Người xung quanh có lẽ cũng nghe được một chút, đối với hành động vừa rồi của Dạ Côn, cộng thêm lời khuyên như thế, hắn đã bị dán lên danh hiệu phong lưu thành tính, không gái không ngủ cái chủng loại kia.
Dạ Côn vỗ vỗ bả vai Nghênh Phong:
- Không có việc gì, sau này đường còn dài.


Nghênh Phong nghiêm túc nhẹ gật đầu, mình nhất định phải lấy Xuy Tuyết ca làm gương, có thể học được một chút da lông, mình cũng đã phi thường lợi hại.
Người trong cung điện cũng dần dần ngồi đầy, Dạ Côn phát hiện có không ít Thiên Tú, chí ít có hơn hai mươi người.


Mỗi người đều có bộ dáng khiêm tốn, trong tay đều có quạt xếp, chào hỏi người xung quanh.
Nhưng mà không có ai để ý tới Côn ca, thậm chí dùng ánh mắt xem thường nhìn Côn ca.
Bất quá Dạ Côn cảm thấy, những ánh mắt này đều là ước ao ghen tị, trong lòng các ngươi nghĩ, Côn ca đều biết.


Lúc này âm thanh lại vang lên, chỉ thấy Mộc Lưu dẫn đầu một đám người đi tới, Dạ Côn nhìn sang, mà ánh mắt Mộc Lưu cũng đặt ở trên người Dạ Côn.
Nàng muốn nhìn thử xem người được tiên sinh khen rốt cuộc là ai.


Thế nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, lão đầu trong tưởng tượng không tồn tại, mà là một người trẻ tuổi. . . dáng dấp còn không tệ.
Trời ạ, hắn là đang làm gì, nháy mắt với mình là có ý gì. . .


Đọc truyện chữ Full