Thế mà còn chu mỏ, đây là ý gì.
Có ý gì, đùa giỡn ngươi chứ sao.
Lúc này Mộc Lưu có chút ngổn ngang, không ngờ đầu trọc cũng là loại đăng đồ tử kia, phí phạm tên tuổi Thiên Tú a.
Mộc Lưu lập tức liền dời ánh mắt, khuôn mặt nhỏ có chút ửng đỏ.
Dạ Côn thấy tình huống này khẽ cười nói:
- Thấy không.
- Nàng xấu hổ.
Nghênh Phong khó có thể tin, Xuy Tuyết ca làm sao lợi hại như vậy.
Dạ Côn cao thâm nói ra:
- Đây chính là chỗ kỳ diệu.
- Thế nhưng ta thấy Mộc Lưu hình như rất tức giận, chẳng phải liền không có cơ hội rồi?
Nghênh Phong nghi hoặc hỏi.
- Đây mới là chỗ tinh túy, mặc dù ấn tượng đầu tiên không tốt, thế nhưng ta đã đi vào trong lòng của nàng, có thể kích động tâm tình của nàng, làm một nam nhân hợp cách, không được làm người bình thường trong mắt nữ nhân, phải làm một nam nhân thú vị hài hước, tục xưng linh hồn thú vị.
- Không hiểu. . .
Nghênh Phong không hiểu ra sao.
Dạ Côn rất là bất đắc dĩ, xem ra chuyện này cũng cần phải có thiên phú.
- Nhớ kỹ, không được làm nam nhân đàng hoàng, phải làm nam nhân hư hỏng.
- A, như vậy sao được, mẫu thân nói phải làm một người tốt.
Dạ Côn: ......
Lúc này Côn ca không muốn nói chuyện nữa.
Theo Mộc Lưu nhập tọa, Diêm Tiếu cũng xuất hiện, trong cung điện đều là tiếng thét chói tai của các cô nương.
Hai người ngồi đối mặt ở trung ương, mà hai bên đều là Thiên Tú.
Hiện trường có chút an tĩnh, nếu ai thả cái rắm, tuyệt đối có tiếng vọng.
- Tất cả ngồi tốt rồi chứ.
Chỉ thấy cửa cung điện có một vị lão giả đi tới, đây không phải chính là lão đầu lúc trước ngồi ở cửa ra vào sao?
Lúc này tất cả mọi người đứng lên, chắp tay hô:
- Tiên sinh.
Dạ Côn cảm thấy người này ở Thiên Cung có uy vọng rất lớn, ít nhất vị trí học giả này rất cao, nhìn phản ửng của người xung quanh liền biết.
Tiên sinh hướng phía mọi người cười một cái nói:
- Đều không cần khách khí như thế, các ngươi tùy ý, ta chỉ nhìn một chút.
- Tiên sinh không ra đề sao?
Diêm Tiếu chắp tay hỏi thăm.
- Năm nay các ngươi tùy ý phát huy.
Nói xong liền tùy tiện ngồi xuống, nhắm mắt lại giống như muốn ngủ.
Những năm qua đều là tiên sinh ra đề mục, năm nay thế mà tùy ý phát huy, khiến cho Mộc Lưu cùng Diêm Tiếu có chút trở tay không kịp.
Mộc Lưu đứng dậy ôn nhu nói:
- Nếu tiên sinh đã nói thế, chúng ta tự nhiên làm làm theo, đầu tiên chúng ta tiến hành hạng thứ nhất đi.
Theo Mộc Lưu nói, mọi người dưới đài cũng có chút hưng phấn.
Dạ Côn không biết vì sao bọn họ hưng phấn như thế, tò mò hỏi:
- Hạng thứ nhất là gì?
Nghênh Phong thấp giọng nói ra:
- Hạng thứ nhất là sân khấu của bọn họ, bọn họ sẽ tiếp nhận tất cả mọi người khiêu chiến.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, có thể làm ra loại chuyện này, không có một chút bản lĩnh sẽ không được, nếu như không đáp được, vậy liền mất mặt.
Nhịn không được nhìn về phía Mộc Lưu cô nương, vừa vặn, ánh mắt Mộc Lưu cũng quét tới, ánh mắt hai người ở trong không khí đan xen.
Mà Côn ca lần này run run lông mày, đùa giỡn như thế thật khiến Mộc Lưu có chút tức giận.
- Vị công tử này tựa hồ muốn khiêu chiến ta, mời ra đề đi.
Chỉ thấy Mộc Lưu hướng thẳng đến Dạ Côn cười nhạt, thật là một loại nụ cười tử vong a.
Dạ Côn giật mình, tuyệt đối không nghĩ tới, Mộc Lưu lại nhỏ mọn như vậy, không phải chỉ là biến hóa biểu lộ một thoáng thôi ư? Ngươi thế mà công báo tư thù, hành vi tiểu nữ nhân a.
- Xem, nàng đã bị ta hấp dẫn đến, chủ động gọi ta.
Dạ Côn hướng phía Nghênh Phong giải thích một chút.
Nghênh Phong nguyên bản còn cảm thấy vui mừng, mình không có làm loạn, thế nhưng hiện tại cảm thấy, Xuy Tuyết ca hình như cũng có mấy phần đạo lý.
- Tại hạ Xuy Tuyết.
Dạ Côn hướng phía mọi người chắp tay.
Thượng Quan Tử Tài nhíu chặt lông mày, người này tại sao lại gọi là Xuy Tuyết, đến cùng đâu mới là tên thật của hắn?
- Tử Tài, ngươi quen?
Diêm Tiếu tò mò hỏi.
Thượng Quan Tử Tài lắc đầu:
- Không quen, cảm thấy hắn kỳ quái mà thôi.
- Một tên Thiên Tú mà thôi, không đủ gây sợ.
Diêm Tiếu khinh thị cười một tiếng, loại Thiên Tú này căn bản không để vào mắt.
Nhưng mà Thượng Quan Tử Tài chỉ cười cười, mặc kệ hắn gọi Dạ Côn cũng tốt, Xuy Tuyết cũng được, mình không cần đếm xỉa đến, ngược lại chính là không biết hắn.
- Thượng Quan huynh, tại sao ngươi lại ở chỗ này, thật là trùng hợp.
Dạ Côn đột nhiên hướng phía Thượng Quan Tử Tài hô to một tiếng.
Chuyện này khiến Thượng Quan Tử Tài một mặt mộng bức.
Diêm Tiếu bên cạnh càng lộ ra ánh mắt nghi hoặc, vừa rồi ngươi không phải nói không quen biết sao? Làm sao nhanh như vậy liền bị nhận ra?
Tên đầu trọc này, thế mà giở trò lừa bịp! Đúng là không biết xấu hổ a. . .
Dạ Côn cũng không có trò chuyện tiếp, chuyển di ánh mắt nhìn về phía Mộc Lưu, chắp tay nói ra:
- Mộc Lưu cô nương, bản thân ta vô cùng tán thưởng tài hoa của và sắc đẹp của ngươi, ngươi là nữ tử tuyệt vời nhất ta từng gặp qua.
Mọi người lúc này đều muốn lộ ra thủ thế (︶︿︶)=╭∩╮
Đúng là bại hoại bên trong nam nhân a.
Vừa rồi ở bên ngoài chàng chàng thiếp thiếp với Gia Cát Thanh, hiện tại thay đổi mục tiêu, lại muốn công phá nữ thần của chúng ta, chuyện này tuyệt đối không thể nhịn! ! !
- Mộc Lưu cô nương, tuyệt đối không đừng mắc mưu của hắn! Vừa rồi người này ở ngoài cũng dùng chiêu tương tự lừa Gia Cát Thanh cô nương.
- Đúng đấy, chúng ta đều nhìn thấy, hắn hôn Gia Cát Thanh cô nương. . .
- Hơn nữa hắn mới nói mấy câu, Gia Cát Thanh cô nương đã không chịu nổi, nhất định là dùng yêu thuật gì, tuyệt đối đừng tin tưởng hắn.
Mọi người ngươi một câu, ta một câu, nói Côn ca thành thứ cặn bã nhất trên đời, nhưng trong lòng lại muốn trở thành loại cặn bã này, thời điểm hôn khẳng định sảng khoái.
Thượng Quan Tử Tài cùng Diêm Tiếu đều choáng váng, cái gì?! Tên đầu trọc này thế mà hôn Gia Cát Thanh! ! !
Vậy tại sao hắn không có bị Gia Cát Thanh đánh chết? Thế mà còn có thể đứng ở chỗ này nói chuyện.
Mộc Lưu nghe xong cũng khiếp sợ vạn phần, khó trách Thanh Thanh hôm nay không có tới, nguyên lai là bị hắn chọc giận rời đi. . .
Thế nhưng Thanh Thanh làm sao có thể để cho hắn hôn môi... chẳng lẽ miệng của hắn thật có thể khiến nữ nhân muốn ngừng mà không được sao?
Miệng của Côn ca, chính là cái miệng xấu nhất trên đời, chỉ có thê tử mới hiểu.
- Các vị học sĩ, an tâm chớ vội, nam nữ hoan ái là chuyện bình thường, tại hạ chẳng qua là cùng Gia Cát Thanh cô nương tình đầu ý hợp, mới có thể sinh ra một chút tia lửa, mà bây giờ đây, tại hạ lại cảm thấy, cũng có chút tia lửa cùng Mộc Lưu cô nương.
Lời của Dạ Côn khiến cho Nghênh Phong choáng váng, đại ca. . . ngươi như thế sẽ bị đánh chết đó. . .
Quả thật là như thế, không biết xấu hổ như vậy, khiến tất cả nam nhân đỏ mắt.
Rất muốn đánh chết hắn. . .
Thiên Cung chỉ có hai đại mỹ nhân đẹp như thế, hắn đều muốn chiếm đoạt, có hỏi qua lục đại gia hay không, có hỏi qua bút trong tay chúng ta hay không.
Diêm Tiếu nghe xong cũng khó chịu, Gia Cát Thanh thế nào y mặc kệ, thế nhưng lại dám đánh chủ ý đến Mộc Lưu, chuyện này tuyệt đối không được!
Lúc này Mộc Lưu đang cân nhắc một chuyện, chính là chuyện của Chu gia, nam tử này rất thần bí, Thanh Thanh bị cợt nhả đều không nói gì, có lẽ có thể giúp mình cũng không chừng.
Thế nhưng hắn có đáng tin không?