Chỉ thấy Côn ca vung tay lên, mang theo âm sắc trầm thấp nói ra:
- Thuyết bất hành tựu bất hành hành dã bất hành, hoành phi, bất phục bất hành ~
Nói đến hoành phi, Côn ca đều hơi nâng cánh tay lên, thần thái kia, quả thật rất muốn ăn đòn.
Thế nhưng mọi người không phục không được, nhìn câu đối của người ta kia, tinh tế cỡ nào, còn không quên giễu cợt Diêm Tiếu không được.
Đoán chừng Diêm Tiếu đã sắp nổi phổi mà chết.
Xác thực, Diêm Tiếu nghe thấy vế dưới hai mắt đều đỏ, mình thế mà bại như thế, bị một tên nam nhân Thiên Tú vũ nhục!
Bại bởi Mộc Lưu đó là cam tâm tình nguyện, thế nhưng ở đây người nào không biết, mình là lục đại gia Diêm gia công tử, cho dù có thể thắng, đều sẽ thua!
Nhưng mà tên đầu trọc này, không chỉ thắng mình, còn trước mặt mọi người nhục nhã mình!
Khẩu khí này hoàn toàn nuốt không trôi!
Nghênh Phong cảm thấy Xuy Tuyết ca quá đuổi tận giết tuyệt, người ta đã nhận thua, còn muốn đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương, làm như vậy quá. . .
Quá sung sướng!
Xuy Tuyết ca quá trâu bò, khi dễ công tử nhà họ Diêm của lục đại gia, nhìn biểu lộ Diêm Tiếu một chút, đều vặn vẹo thành một đoàn.
Dạ Côn dĩ nhiên trông thấy biểu lộ của Diêm Tiếu, không phải chỉ là đối câu đối thua thôi à, nhìn tính tình này xem, thật là lớn a.
- Vị công tử này, ngươi chớ tức giận, thắng thua là chuyện bình thường, bại bởi ta, không mất mặt.
Mọi người: ......
Ta thảo, tên đầu trọc này sao không biết xấu hổ như vậy.
Nhưng mà Mộc Lưu nghe thấy câu này, thế mà còn khẽ cười một cái, sau đó ý thức được mình không thể cười, lúc này mới lập tức dừng.
Thế nhưng nụ cười của Mộc Lưu, Diêm Tiếu nhìn thấy, tròng mắt đều giống như muốn ăn thịt người.
Mộc Lưu nghe thấy lời của tiểu tử đó, thế mà cười! ! !
D(ầu trọc đáng chết, hiện tại lão tử muốn giết ngươi!
Trong lúc Diêm Tiếu nổi giận, Thượng Quan Tử Tài bên cạnh đột nhiên giữ chặt:
- Diêm Tiếu, đừng vọng động.
Gân xanh trên trán Diêm Tiếu đều nổi ra, gắt gao nhìn chằm chằm Dạ Côn, hiện sau rất muốn ăn tươi nuốt sống Dạ Côn.
Gia hỏa này không chỉ khiến mình xấu mặt, mà còn khiến mình xấu hổ ở trước mặt nữ nhân mình yêu mến, khẩu khí này nuốt không trôi a.
- Diêm Tiếu!
Thượng Quan Tử Tài khẽ quát một tiếng.
Hiện tại nếu như ngươi ra tay, như vậy bị trừng phạt, khẳng định không phải Dạ Côn, mà là Diêm Tiếu ngươi!
Ở đây không chỉ có người của Thiên Cung, còn có văn nhân nhã sĩ từ nới khác đến, nếu ngươi ra tay, Thiên Cung mất đi mặt mũi, đến lúc đó liền rất nghiêm trọng.
Nếu như truyền vào trong tai Thần tộc, tiền đồ của ngươi xem như tống táng.
Bị Thượng Quan Tử Tài quát như thế, Diêm Tiếu tựa hồ bình tĩnh lại rất nhiều.
Nhưng mà Dạ Côn tựa hồ không có ý định chuyện nhỏ hóa không, hoảng sợ hô:
- Thế nào, ngươi muốn đánh ta sao. . . trời ạ. . . đối thua liền muốn đánh người sao? Quá đen đi. . .
Mọi người nhìn về phía Diêm Tiếu, biểu tình kia, động tác kia quả thật giống như muốn đánh người.
Văn nhân đều có một khỏa tâm thua được, mặc dù tên trọc đầu này ba hoa, thế nhưng thực lực vẫn có, điểm này không thể không phục.
Thế nhưng văn nhân sao có thể làm ra động tác thô lỗ như thế, thật quá mất mặt mũi văn nhân a.
Nguyên bản tất cả mọi người nói Côn ca không biết xấu hổ, hiện tại di chuyển tức thời, nói Diêm Tiếu thua không nổi.
Thiên Cung văn nhân dĩ nhiên không dám nói, nhưng văn nhân đến từ những nơi khác dám nói.
Dạ Côn rất thích hiệu quả như vậy, náo lớn một chút đi, cũng phải cho ta một cái cửa khẩu đột phá chứ.
- Các vị an tĩnh, xin các vị an tĩnh một chút.
Lúc này Mộc Lưu đứng ra ngăn cản, bằng không đợi chút nữa Diêm Tiếu thật muốn đánh người, khi đó Diêm Tiếu liền xong đời.
Mộc Lưu vẫn rất có lực ảnh hưởng, tràng diện nguyên bản náo động dần dần an tĩnh một thoáng.
Làm người dẫn phát sự kiện, Côn ca đã sớm ngồi ở đó, đang dạy bảo Nghênh Phong, làm thế nào đối phó với đối thủ của mình.
Phải lợi dụng hết thảy, phải biết đối phương sợ cái gì, sau đó bắt lấy điểm này, dùng sức làm.
Nghênh Phong nghe thấy cũng kinh thán không thôi, cảm giác Xuy Tuyết ca quá lợi hại, nếu như làm đối thủ của Xuy Tuyết ca, cỏ trên mộ chỉ sợ đều mọc hơn mấy trượng.
- Hôm nay trận đầu dừng ở đây, mọi người nghỉ ngơi một chút, uống trà, ăn bánh ngọt.
Âm sắc của Mộc Lưu rất êm tai, cộng thêm mỹ mạo xuất chúng, tất cả mọi người đều rất nể tình, không chỉ trích hành vi mãng phu của Diêm Tiếu nữa.
Dưới tình huống bình thường, trận đầu phải kéo dài một canh giờ, dù sao nhiều người như vậy, khẳng định có người muốn khiêu chiến.
Chẳng qua là tình huống của hôm nay khác biệt, Mộc Lưu không thể không hô ngừng.
Lúc này Dạ Côn liếc trộm vị tiên sinh kia một thoáng, phát hiện y vẫn chẳng quan tâm, như thế có chút kỳ quái.
Lúc này rất nhiều người hầu từ bốn phía đi ra, trong tay bưng lấy rất nhiều thức ăn, làm tuyển thủ Thiên Tú, thức ăn khẳng định khác biệt.
Bằng không sao lại có thể là Thiên Tú đây.
- Thức ăn này không tệ.
Dạ Côn cười nói, cầm lấy một miếng thịt liền mở xé, phương pháp ăn thô lỗ lập tức dẫn tới người xung quanh toái ngữ.
Dù sao tướng ăn của văn nhân đều phi thường ưu nhã, một miếng thịt kia, hận không thể xé ngươi thành mảnh nhỏ, sau đó từng chút từng chút ăn hết.
Nghe thấy người xung quanh bàn tán, Côn ca cũng nhịn không được.
- Có ý kiến đối với ta, tới khiêu chiến ta đi, chính là cái loại cược mệnh kia!
Nghe thấy vế trước, có vài người còn muốn tới khiêu chiến một thoáng, thế nhưng nghe thấy là cược mệnh.
Thôi được rồi, dù sao văn nhân bình thường đều rất nhát gan.
Bị Côn ca hung như thế, văn nhân nhã sĩ xung quanh trong nháy mắt liền ngậm miệng, sẽ không lấy mạng của mình ra đùa giỡn.
- Thượng Quan, tên đầu trọc này ngươi đến cùng có quen hay không?
Diêm Tiếu lúc này nào có tâm tư ăn cơm, tên trọc đầu này vừa tới, mình liền mất mặt to, đời này chưa từng nhục nhã như thế.
Thượng Quan Tử Tài mặt không đổi sắc nói ra:
- Không biết.
- Chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy, hắn đến cùng là ai?
Diêm Tiếu có thể nhìn ra, Thượng Quan Tử Tài khẳng định biết, nhưng không biết vì sao, Thượng Quan Tử Tài không nguyện ý thừa nhận.
Trong lúc Côn ca ăn cơm, vẫn không quên giơ chén rượu lên với Mộc Lưu, xem như mời rượu.
Mặc dù Mộc Lưu cảm thấy Dạ Côn ba hoa, thế nhưng tài văn chương người này rất tốt, cho nên vẫn nâng lên chén rượu cùng Dạ Côn ra hiệu một thoáng.
Nghênh Phong ở bên cạnh nhìn trợn mắt hốc mồm, Xuy Tuyết ca thực ngưu bức.
Nhưng vào đúng lúc này!
Trước cửa xuất hiện một đạo thân ảnh!
- Trời ạ, Chu gia công tử đến rồi! ! !
- A!
Theo tiếng kinh hô càng ngày càng nhiều, mọi người nhất thời thả buông đũa trong tay xuống, đứng dậy hướng phía Chu Tuấn chắp tay hành lễ.
Không sai, tới chính là Chu Tuấn.
Lần này Chu Tuấn đến đây, chỉ là muốn nhìn Mộc Lưu một chút, bởi vì Chu Tuấn biết phụ mẫu cho mình một mối hôn sự mới.
Nhưng mà Chu Tuấn cũng không muốn, cho nên mới muốn thương lượng với Mộc Lưu một thoáng, làm sao giải quyết chuyện này.
Thế nhưng Chu Tuấn vừa mới đi vào cung điện, đã nhìn thấy một đạo phản quang, cái đầu trọc đặc biệt kia, chỉ sợ đời này Chu Tuấn sẽ không thể nào quên được!
Khi nhìn thấy mặt đầu trọc, Chu Tuấn lập tức nắm chặt nắm đấm, sao hắn lại đến đây?!
Dạ Côn! ! ! Địa ngục không cửa ngươi lại muốn xông vào! ! !