TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 839: Đối Câu Đối

Nhìn nụ cười lỗ mãng, Mộc Lưu cũng cảm thấy không đáng tin cậy, nhất định chỉ là một tên công tử phóng đãng mà thôi.
- Công tử, trong lúc này nói những lời kia dường như có chút không thích hợp.




Mộc Lưu thấp giọng nói ra, lần đầu tiên ở Thiên Cung nhìn thấy nam tử như thế, ban ngày ban mặt mở miệng đùa giỡn.
Thiên Cung vẫn có rất nhiều quy củ, đại đa số người đều rất giữ bổn phận, căn bản sẽ không đùa giỡn cô nương.


Cho nên trước đó Dạ Côn cợt nhả Gia Cát Thanh, người xung quanh mới kinh ngạc đến ngây người, phảng phất giống như thấy quỷ.
Nhưng mà Côn ca căn bản không biết còn có quy củ như vậy, cười nhạt nói:
- Khi nhìn thấy cô nương vừa ý, liền phải biểu đạt ra, không phải sao?


Diêm Tiếu rốt cuộc ngồi không yên, trầm giọng nói ra:
- Vị công tử này, nếu như ngươi còn nói ra khinh ngôn, như vậy cũng đừng trách ta không khách khí!
- Được rồi, phải nói ta cũng đã nói.


Dạ Côn giang tay ra, điểm đến là dừng, lại tiếp tục trêu đùa, vậy thật sẽ biến thành lưu manh, sẽ không có hiệu quả.
Nhưng mà Côn ca cứ dừng tay như vậy sao? Rõ ràng sẽ không.


Thấy Dạ Côn thức thời không có tiếp tục, Diêm Tiếu cũng không có hỏi tới, dù sao tiên sinh ban cho lệnh bài Thiên Tú, khẳng định cũng nhìn trúng người này.
Mộc Lưu nhẹ nói ra:
- Công tử, xin bắt đầu khiêu chiến của ngươi đi.
Dạ Côn sờ lên cái cằm, nhìn Mộc Lưu cười nói:


- Như vậy chúng ta liền chơi câu đối đi.
- Được rồi, mời công tử ra vế trên.
Mộc Lưu khẽ cười nói.
Mọi người xung quanh xì xào bàn tán, nghĩ thầm tên đầu trọc này xong đời, thực lực Mộc Lưu cô nương cường hãn vô cùng, đối câu đối cũng là cường hạng của Mộc Lưu cô nương.


Ánh mắt Dạ Côn sáng lên, có biện pháp tốt.
- Sơ luyến, nhiệt luyến, hôn ngoại luyến, luyến luyến bất xá.
Côn ca dứt lời, toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, cho dù tên đầu trọc này đối câu đối, đều không buông tha cơ hội đùa giỡn người khác a, thật quá không biết xấu hổ.


Đúng là thuyết minh cái gì gọi là da mặt dày, còn hôn ngoại luyến (ngoại tình), vừa rồi vừa hôn Gia Cát Thanh, hiện tại lại tới Mộc Lưu, thật sự rất giống, còn dám biểu đạt ra ngoài, loại cảnh giới này, không phải người bình thường có thể đạt tới.


Nói là nói như vậy, nhưng mọi người cũng tính toán ở trong lòng, vế dưới phải đối như thế nào mới tốt.
Thế nhưng vế trên đã mang ý cảnh, làm sao mới đối tốt được, đây không phải đang làm khó người ta sao. . .
Lúc này khóe miệng vị tiên sinh kia đều lộ ra một tia đường cong.


Dạ Côn cũng rất tự tin, kỳ thật câu đối này cũng không tính rất khó, thế nhưng muốn đối được, liền sẽ trúng phải gian kế của mình.
Nếu như đối được, trong đó còn phản bác một thoáng, vậy thì có chút khó rồi.


Lúc này Mộc Lưu đang suy nghĩ, nàng thật muốn phản bác tên đăng đồ tử này, lai ra câu đối nàng chưa từng gặp này.
- Mộc Lưu cô nương, còn phải đợi bao lâu?
Dạ Côn bỗng nhiên lên tiếng nói ra, phá vỡ tràng diện yên tĩnh, cũng làm xáo trộn suy nghĩ của Mộc Lưu.


Côn ca cũng không phải đùa giỡn, khống chế tiết tấu thuận buồm xuôi gió.
Mộc Lưu thật không nghĩ ra nên đối vế dưới như thế nào, cho dù đối được cũng sẽ bị hắn chiếm tiện nghi.
- Công tử vế trên kỳ diệu, không bằng giải hoặc cho mọi người ở đây đi?


Mộc Lưu ôn nhu nói, giọng điệu tựa hồ mang theo một cỗ hờn dỗi.
Dạ Côn dĩ nhiên sẽ không cười người khác, liền lên tiếng nói ra:
- Nam sinh, nữ sinh, cùng thư sinh, sinh sinh bất tức, hoành phê, sinh vô khả luyến.
Theo Côn ca, toàn trường lần nữa hoàn toàn yên tĩnh.
Tinh tế không? Rất tinh tế.


Nhưng làm sao có cảm giác giống như đang mắng người?
- Câu đối của công tử quả thật không tồi.
Mộc Lưu cố nặn ra vẻ tươi cười, cảm giác tên đầu trọc này lại chơi xỏ lá.
Lúc này Diêm Tiếu trầm giọng nói ra:
- Xem ra vị công tử này cũng có mấy phần học thức, không bằng ta đến thử xem.


Nữ nhân yêu mến bị đùa giỡn, Diêm Tiếu đã nhịn rất lâu, không cho hắn một điểm màu sắc, trong lòng sẽ rất khó chịu.
Dạ Côn liền biết Diêm Tiếu sẽ đến, sớm sắp xếp ổn thỏa cho ngươi, chỉ đợi ngươi mắc câu.
- Vậy được, chúng ta cũng đối câu đối.
- Ra đi.


Diêm Tiếu trầm giọng nói ra, xem lão tử có đối chết ngươi hay không.
Dạ Côn giả vờ giả vịt suy nghĩ một chút, lập tức từ tốn nói:
- Thuyết nhĩ hành nhĩ tựu hành bất hành dã hành.


Mọi người nghe xong nhíu chặt lông mày, so với vừa rồi thì câu đối này quả thật khó hơn rất nhiều, quả nhiên nam nữ không bình đẳng.


Diêm Tiếu nghe xong cũng lâm vào trầm tư, thậm chí còn nhìn thoáng qua Thượng Quan Tử Tài bên cạnh, tựa hồ muốn nhờ Thượng Quan Tử Tài trợ giúp, chẳng qua là Thượng Quan Tử Tài năng lực có hạn, mặc dù phụ thân mình rất chuyên nghiệp trong những chuyện này, nhưng y không có a.
- Nhanh lên, còn muốn suy nghĩ bao lâu.


Dạ Côn nhịn không được trào phúng, loại công tử ca như ngươi, không bức được ngươi mới là lạ.
- Gấp cái gì.
Diêm Tiếu nhịn không được quát, cảm giác trên mặt có có hơi đau rát rồi.


Theo đạo lý tới nói, mình hẳn nên đối được, thế nhưng lâu như vậy, cho người ta một loại cảm giác không đối được.
Thậm chí còn có thể mất mặt ở trước Mộc Lưu!
Đây cũng không phải là cục diện Diêm Tiếu muốn nhìn thấy.


Thời gian đang dần dần trôi qua, người xung quanh cũng đang suy tư, nhưng căn bản không nghĩ ra vế dưới, vế trên còn là người ra sao. . .
- Vị công tử này, đã qua một khắc, ngươi lại nghĩ tiếp, ta đều muốn ngủ thiếp đi.
Dạ Côn ngáp một cái, câu đối đơn giản như vậy, thế mà lại nghĩ lâu như thế.


Hiện tại Côn ca rất hoài nghi trình độ toàn thể Thiên Cung, còn chưa lấy ra tuyệt đối khoáng thế của tiền bối, nếu lấy ra, còn không dọa các ngươi chết đi.
Diêm Tiếu thật nghĩ không ra, thế nhưng ngoài miệng nên phản bác thế nào. . .
Lúc này Mộc Lưu nhẹ nói ra:


- Công tử, không bằng ngươi nói vế dưới là gì đi?
- Ồ? Mộc Lưu cô nương muốn nghe sao?
Dạ Côn lại bắt đầu run run lông mày trêu chọc, khiến cho Mộc Lưu mắt trợn trắng.


Khoan hãy nói, cô nương xinh đẹp cho dù trợn trắng mắt, đó cũng là một loại hưởng thụ a, hơn nữa chưa có ai nhìn thấy Mộc Lưu cô nương trợn trắng mắt, thật có một loại phong vị khác.
- Chẳng lẽ công tử không muốn nói sao?


Mộc Lưu đây cũng là giải vây cho Diêm Tiếu, Côn ca đương nhiên biết được, sao có thể buông tha cơ hội tốt như vậy.
Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng:
- Dĩ nhiên có thế, bất quá tại hạ nghĩ, chờ sau khi kết thúc, có thể cùng cô nương cầm đuốc dạ đàm.


Tất cả mọi người đều muốn nhổ nước miếng lên cái đầu trọc kia, còn cầm đuốc dạ đàm, chỉ sợ là ngươi muốn gạo nấu thành cơm đi, không biết xấu hổ. . .
Diêm Tiếu liền tức giận quát:
- Ta không đối ra được, ngươi nói đi!
Vì Mộc Lưu, Diêm Tiếu xem như liều, trực tiếp nhận thua.


Mộc Lưu mang theo ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Diêm Tiếu, lập tức thở dài một hơi, tên đầu trọc này thoạt nhìn tựa hồ ba hoa, nhưng từ hai câu đối xem ra, cũng có chân thực lực.
- Nếu vị công tử này đã nhận thua, ta liền nói.


Dạ Côn nhấn hai chữ nhận thua này rất nặng, phảng phất giống như mọi người không nghe thấy được, cô nương ta sẽ nhường một chút, nam nhân coi như xong. . . có thể đạp mấy cước, liền sẽ đạp mấy cước.


Đọc truyện chữ Full