Mộc Lưu nghe xong dừng một chút, nhẹ nói ra:
- Nha đầu, đi chuẩn bị thức ăn, chắc hẳn vị công tử này còn chưa ăn no.
- Đừng nói như vậy, dù sao tú sắc khả xan.
Dạ Côn liếc nhìn dáng người Mộc Lưu, dáng vẻ hèn mọn kia, thật khiến cho Nghênh Phong mở rộng tầm mắt, thế mà còn có thể làm như vậy, thật không sợ cô nương người ta chán ghét sao. . .
Côn ca cũng không phải thật muốn làm gì người ta, chẳng qua là tới Thiên Cung phải bố trí lại hình tượng, thiết lập mình trở thành một tên công tử phong lưu thôi.
Mộc Lưu phảng phất đã quen thuộc tác phong của Dạ Côn, hiện tại phản ứng đều không còn mãnh liệt, chẳng qua là bị đùa giỡn như thế, trong lòng vẫn là có chút xấu hổ giận dữ, nhưng lại không thể làm gì.
Hoa viên, mấy người ngồi ở trong tiểu đình, nha đầu đã bưng thức ăn tới.
Nghênh Phong cảm giác ở trước mặt mỹ nữ, vẫn nên thu liễm một chút, bất quá tướng ăn của Côn ca vô cùng uy mãnh.
Mộc Lưu lần đầu tiên nhìn thấy một vị nam tử ăn hùng hổ ở trước mặt mình như thế, không có chút cố kỵ nào.
Nghênh Phong thật muốn nhắc nhở Xuy Tuyết ca, khóe miệng đều chảy mỡ kia.
Thời điểm Mộc Lưu ăn còn che miệng, nhai kỹ nuốt chậm. . .
- Công tử, ngươi là lần đầu tiên tới Thiên Cung sao?
Mộc Lưu chỉ ăn một chút, lúc này tò mò hỏi.
Dạ Côn lau khóe miệng, thức ăn Thiên Cung cũng không tệ lắm, cười nói:
- Đúng vậy, Thiên Cung đúng là Thiên Cung, quả nhiên danh bất hư truyền.
- Công tử có khúc mắc với bọn họ ư?
Kỳ thật Mộc Lưu cũng có hơi suy đoán một thoáng, trước đó Dạ Côn cùng Chu Tuấn từng trao đổi qua ánh mắt, hai người tựa hồ nhận biết.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy, nhận biết.
Mộc Lưu cũng không nghĩ Dạ Côn lại sảng khoái như thế:
- Nguyên lai quen biết, các ngươi là bằng hữu sao?
- Làm sao có thể, Chu Tuấn là bị ta phế đi, y giết ta còn không kịp đây.
Dạ Côn tùy tiện cười nói, thuận tiện còn uống từng ngụm lớn rượu.
Phốc!
Nghênh Phong trực tiếp phun rượu ra ngoài, kém chút đã trúng người Mộc Lưu.
Trong Thiên Cung đều đang suy đoán, đến cùng là ai phế đi Chu Tuấn, tuyệt đối không nghĩ tới, người kia đang an vị ở trước mặt mình!
Mộc Lưu khiếp sợ không thôi, tên đầu trọc trước mặt này. . . lại chính là người phế đi Chu Tuấn. . . hắn thế mà còn dám tới Thiên Cung, hắn không muốn sống nữa à.
- Xuy Tuyết ca. . . thật chính là ngươi. . . là ngươi phế đi Chu Tuấn?
Nghênh Phong nơm nớp lo sợ hỏi, trời ạ, mình có thể biến thành đồng lõa hay không.
Dạ Côn không phủ nhận, ngược lại chuyện này đến lúc đó tất cả mọi người sẽ biết.
- Đúng vậy, ngưu bức không?
- Ngưu bức!
Nghênh Phong giơ ngón tay cái lên, đây là nhân vật ngưu bức nhất mình từng thấy, lời gì cũng dám nói ra.
Mộc Lưu thu thập xong tâm tình, nhẹ giọng hỏi:
- Tại sao ngươi lại nói ra, không sợ ta đi báo cáo ngươi sao?
Dạ Côn nghe xong lộ ra một tia cười tà, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ khóe miệng:
- Ta ngay cả Chu Tuấn cũng dám phế, Mộc Lưu cô nương. . . ngồi ở trước mặt ngươi là hai nam nhân.
Mộc Lưu: ......
Nghênh Phong: ......
Nghênh Phong đều muốn điên rồi, làm sao cảm giác mình sắp xuống địa ngục, đến lúc đó biến thành đồng lõa...
Hiện tại liền Mộc Lưu đều bị uy hϊế͙p͙.
- Ngươi không phải người như thế.
Mộc Lưu thấp giọng nói ra, phảng phất giống như đã xem thấu ngươi.
Dạ Côn nguyên bản cười đùa trong nháy mắt liền biến:
- Ngươi chắc chắn ta không phải loại người đó sao?
Thấy Dạ Côn trở mặt, nội tâm Mộc Lưu có chút sợ hãi, thế nhưng biểu lộ không thay đổi.
- Đúng vậy, ta chắc chắn.
Chỉ thấy Côn ca đưa tay kéo, trực tiếp ôm Mộc Lưu vào trong ngực, khiến Nghênh Phong bên cạnh nuốt một ngụm nước bọt, Xuy Tuyết ca, tay ngươi để ở chỗ nào đấy. . .
Làm một tên đăng đồ tử hợp cách, tay nhất định phải đặt đúng chỗ, bằng không còn làm lưu manh cái rắm.
- Mộc Lưu cô nương, ngươi tựa hồ tính sai.
Dạ Côn hơi hơi câu lên cái cằm của Mộc Lưu, ngón cái xẹt qua đôi môi mềm mại của nàng.
Mộc Lưu bị dọa, ánh mắt mang theo khẩn trương cùng sợ hãi.
Côn ca thấy biểu lộ của Mộc Lưu, phảng phất rất thoải mái, lưu manh này làm quá sung sướng.
Phản kháng đi. . . ngươi càng phản kháng ta càng hưng phấn.
- Ta vẫn không tin ngươi là người như vậy!
Mộc Lưu bỗng nhiên lộ ra vẻ kiên định, tin tưởng trái tim của mình.
Chuyện này khiến Dạ Côn sững sờ, cô nương được đó. . . đều bị ngươi nhìn ra?
Dạ Côn hít một hơi thật sâu, phảng phất ngầm thừa nhận Mộc Lưu suy đoán, khiến trong lòng Mộc Lưu xuất hiện một tia mừng thầm, quả nhiên mình đoán đúng...
Nhưng mà ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, đã nhìn thấy mặt đầu trọc càng lúc càng lớn, mãi đến bờ môi của mình bị che lại.
Nghênh Phong tròng mắt đều muốn lòi ra đến rồi! ! !
Này mấy canh giờ, Xuy Tuyết ca liền khinh bạc hai đại mỹ nhân Thiên Cung.
Thật không có cách nào nhìn thẳng, còn phát sinh ở trước mắt của mình, trời ạ. . . cảm giác Xuy Tuyết ca hình như rất thoải mái, ôm Mộc Lưu liền là loạn chơi. . .
Không muốn sống thoải mái như thế sao? Hôm nào mình cũng thử xem.
Côn ca thoải mái đủ rồi, nhìn Mộc Lưu trước mắt nhàn nhạt hỏi:
- Cảm thấy ta là người tốt hay là người xấu.
- Người tốt."
Vẻ mặt Mộc Lưu hơi hơi đỏ lên, nhưng vẫn không thay đổi ý nghĩ của mình.
Dạ Côn phục, cô nương này làm sao ương ngạnh như vậy, thừa nhận lão tử là người xấu không được sao, tình nguyện bị cợt nhả đều muốn kiên định ý nghĩ của mình.
Nói thật, cô nương như thế, Côn ca đều phải kính nể mấy phần.
Dạ Côn lần nữa khẽ thở dài một tiếng:
- Xem ra ngươi thật không sợ. . . nếu như thế, chúng ta chỉ có thể đi lên giường trao đổi tâm đắc thôi.
- Ta sai rồi. . .
Dạ Côn sững sờ, sớm nhận lầm không phải tốt rồi. . .
Nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Mộc Lưu, Dạ Côn trầm giọng nói ra:
-"Nữ nhân, ngươi thành công hấp dẫn ta.
Nghênh Phong: ......
Phát hiện mình cần phải học nhiều lắm, nữ nhân nam tử Thiên Cung tha thiết ước mơ, bị Xuy Tuyết ca cợt nhả, còn không phát cáu.
- Thả ta ra. . .
Mộc Lưu thấp giọng nói ra, không dám nhìn vào mắt Dạ Côn.
Dạ Côn từ tốn nói:
- Ta cảm thấy nói chuyện như thế này cũng không tệ lắm, không phải sao?
Nghênh Phong cảm thấy có phải mình phải rời đi rồi hay không? Miễn quấy rầy hai người bọn họ cầm đuốc dạ đàm?
- Ngươi. . .
- Không phải ngươi cũng không thích Chu Tuấn sao? Hai chúng ta có thể hợp tác.
Dạ Côn sát bên tai Mộc Lưu nhẹ nói ra, nhưng mà Mộc Lưu trong nháy mắt cảm giác toàn thân ngứa ngáy, tâm loạn như ma.
- Trước thả ta ra, bằng không thì ta. . .
Bộ dáng mềm yếu của Mộc Lưu, thật khiến lòng người ngứa ngáy nha.
- Bằng không thì làm sao? Cắn lưỡi tự vận. . . cẩn thận ta chắn miệng của ngươi.
Mộc Lưu rất tuyệt vọng, thậm chí cảm giác c ủy khuất. . . đôi mắt đẹp thế mà ngưng ra hơi nước.
Côn ca thế mà bức khóc nữ hài tử, thật quá trâu bò.
Thấy Mộc Lưu đều bị đùa giỡn đến khóc, Dạ Côn cảm thấy không sai biệt lắm. . ..
Buông Mộc Lưu ra.
Chẳng qua khiến Dạ Côn không nghĩ tới chính là, vừa mới buông ra, nước mắt của Mộc Lưu lập tức biến mất, thậm chí tự tin nói ra:
- Ta liền biết ngươi không phải người như vậy.