TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 848: Mưa Gió Nổi Lên

Dạ Côn: ......
Nghênh Phong: ......
Hai nam nhân đều không hiểu Mộc Lưu nghĩ như thế nào, thật muốn "mần" ngươi xong, mới xem như là người xấu à.
Dạ Côn bội phục, nữ hài tử này, thật là ương ngạnh.
- Không nói chuyện này.
Dạ Côn bất đắc dĩ nói ra.




- Thế nào, hiện tại không hấp dẫn được ngươi sao?
- Nữ nhân, đừng ép ta, bằng không ngươi sẽ hối hận.
Đối mặt với khiêu khích, đến lúc đó đừng trách Côn ca ra tay quá ác, khiến ngươi kêu cha gọi mẹ.


Mộc Lưu mấp máy môi một cái, thật đúng là sợ Dạ Côn làm loạn, người ta ngay cả Chu Tuấn cũng dám phế, còn có chuyện gì không dám làm.
- Vừa rồi ngươi nói muốn hợp tác?
Mộc Lưu tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Không sai, ngươi có hôn ước với Chu Tuấn?


- Không có, chẳng qua là hôm nay đột nhiên tới.
- Như thế à. . . vậy ngươi nhất định là không nguyện ý, cho nên mới kích thích hai người bọn họ đánh nhau.
Mộc Lưu dừng một chút, nghiêm túc nói:
- Ta không có.
- Đừng giả bộ, ngươi . . . lợi dụng tình cảm Diêm Tiếu đối với ngươi.


Dạ Côn cảm thấy nữ nhân trước mặt mặc dù nhu nhược, thế nhưng đầu óc dùng rất tốt, biết lợi dụng những thứ có thể lợi dụng.
Mộc Lưu nhẹ nói ra:
- Ta chẳng qua là một nữ nhân không có quyền thế, căn bản không lợi dụng được bất kỳ ai, phát sinh chuyện như vậy, cũng không phải ta có thể quyết định.


Dạ Côn có thể hiểu được, không quyền không thế ở trong Thiên Cung, sẽ phi thường khó khăn, quan trọng là dáng dấp còn xinh đẹp, như thế càng không dễ dàng.
- Ta có một chủ ý.
- Chủ ý gì?
Mộc Lưu tò mò hỏi.
- Hôm nay ta ngủ lại ở nơi này, tất cả mọi người đều sẽ biết, ngươi hẳn hiểu đi.


- Ý của ngươi là, ta dùng ngươi làm bia đỡ đạn?
Mộc Lưu nghi hoặc hỏi.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Ngươi ngoại trừ có tổn thất thanh danh ra, cũng không mất khác, còn có thể thoát khỏi mối hôn sự này.
- Được.


Mộc Lưu không hề nghĩ ngợi liền đáp ứng, chỉ cần không gả cho những công tử ca kia, theo Côn ca một đêm đều được.
Nếu để cho Côn ca biết suy nghĩ của Mộc Lưu, khẳng định sẽ hối hận, ở bên ngoài làm việc, phát sinh một chút chuyện tình gió trăng, vẫn có thể tiếp nhận.


Thấy Mộc Lưu đáp ứng sảng khoái như vậy, Dạ Côn giơ ly rượu lên:
- Trước chúc chúng ta thành công đi.
- Vậy ngươi cũng nên cẩn thận, ngươi đối mặt chính là Thiên Cung lục đại gia.
Mộc Lưu giơ ly rượu lên nhắc nhở.
- Yên tâm, lần này ta đến, chính là muốn khuấy động Thiên Cung.


Nghênh Phong nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy những lời này không thể nghe, vừa rồi mình không nghe thấy gì cả. . .
- Nghênh Phong tiểu huynh đệ, nâng rượu a.
Hiện tại Nghênh Phong tiểu huynh đệ cực sợ, nếu mình nâng rượu, chẳng phải sẽ biến thành đồng phạm với các ngươi.


Ta chẳng qua là tới tham gia ngâm thơ đại hội, không phải tới tham gia vặn ngã Thiên Cung đại hội a. . .
Nhưng nếu như mình không nâng, có phải sẽ bị giết người diệt khẩu hay không, ngẫm lại vẫn nên nâng chén thì hơn.
Ba người uống một hơi cạn sạch.


Dưới ánh nến chiếu rọi, gương mặt Mộc Lưu vô cùng kiều diễm, khiến Dạ Côn hơi say có chút miệng đắng lưỡi khô.
- Tiểu thư.
Lúc này nha đầu bỗng nhiên chạy tới.
- Làm sao vậy?
Nha đầu nhìn Dạ Côn cùng Nghênh Phong một chút, Mộc Lưu nhẹ nói ra:
- Cứ việc nói.


- Chuyện của Chu Tuấn đã giải quyết.
- Giải quyết? Giải quyết như thế nào? Diêm Tiếu thế nào?
Nha đầu âm u nói ra:
- Diêm Tiếu bị cấm túc mười năm.
Dạ Côn khó có thể tin nói ra:
- Không phải chứ, đều bị đánh thành như thế, chẳng qua là bị cấm túc mười năm? Hình phạt này cũng quá nhẹ đi.


Mộc Lưu mặc dù không nói chuyện, nhưng cũng cảm thấy quả thật rất nhẹ, Chu Tuấn bị đánh thật quá thảm rồi.
- Còn nghe được tin tức gì không?
Mộc Lưu hỏi.
- Không có.
Dạ Côn nghi hoặc hỏi:
- Không thể nào, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?


- Xuy Tuyết ca, phụ thân Diêm Tiếu là người mạnh nhất Thiên Cung, hẳn đây mới chính là nguyên nhân.
Nghênh Phong nhẹ nói ra.
- Thiên Cung gia chủ cũng sợ?
Dạ Côn không rõ.
Mộc Lưu ôn nhu nói:


- Thiên Cung lục đại gia quan hệ rất vi diệu, hiện tại mặc dù Chu gia là gia chủ, thế nhưng những nhà khác lại không tán đồng, nhất là Lăng gia Lăng Chiến.
- Thoạt nhìn, vừa rồi phát sinh một chút chuyện không vui.


Nghe được câu này, Dạ Côn cũng có thể đoán được một chút, vị phụ thân kia của mình hẳn là bị uy hϊế͙p͙, cuối cùng không thể không thỏa hiệp, thật đúng là nghiệp chướng a.
- Ngày mai hẳn là một ngày rất dài.
Mộc Lưu thấp giọng nói ra.
Dạ Côn cảm thấy đúng thế.


Nhưng vào lúc này, một đạo bạch ảnh từ trên trời giáng xuống.
Dạ Côn dĩ nhiên nhận ra, không phải chính là Tiểu Bạch bên cạnh Chu Hoài Nhân sao.
- Dạ công tử, chủ nhân nói ngươi buổi sáng ngày mai trở về, nên làm chính sự.
Tiểu Bạch hướng phía Dạ Côn từ tốn nói.


Dạ Côn sững sờ, cười nói:
- Biết rồi.
Nhìn Tiểu Bạch quay người muốn đi, Dạ Côn gọi lại:
- Làm sao ngươi biết ta ở đây?
- Rất nhiều người đều biết, buổi tối hôm nay ngươi ngủ lại nhà Mộc Lưu.
Vừa mới dứt lời, người liền biến mất không thấy.


Dạ Côn cười cười, quay đầu nhìn về phía Mộc Lưu, mà Mộc Lưu tựa hồ có chút hờn dỗi.
- Dạ công tử sớm nghỉ ngơi một chút.
Lời nói này có chút oán khí a.
Dạ Côn đùa giỡn hô:
- Mộc Lưu cô nương, không cần ta ôm ấp sao? Rất ấm áp.
- Tạ ơn, không cần.


Nói xong liền không để ý tới nữa.
Dạ Côn vuốt đầu trọc, hướng phía Nghênh Phong cười nói:
- Nữ nhân đúng là khẩu thị tâm phi.
Nghênh Phong cười cười xấu hổ, trước mắt tựa hồ là một vùng tăm tối, về nhà. . . không được, hiện tại về nhà chẳng phải là muốn chết sao.


- Kỳ thật ta gọi Dạ Côn.
Dạ Côn nhìn về phía Nghênh Phong cười nói.
Nghênh Phong cảm thấy, chuyện này không còn trọng yếu. . . mình đã xong đời.
Nếu đã nói với mình tên thật, xem ra là muốn kéo mình nhập bọn.
Hay là giả vờ không nghe thấy.
- Côn ca. . . ta thấy thời gian cũng không còn sớm, ta về trước. . .


Nghênh Phong gạt ra một tia nụ cười nói ra.
Dạ Côn thấy dáng vẻ sợ hãi của Nghênh Phong, cũng cười ra tiếng:
- Được, trở về đi.
Nghe được Dạ Côn thế mà thả mình, Nghênh Phong sững sờ, lập tức vỗ bộ ngực nói ra:


- Côn ca yên tâm, chuyện vừa rồi các ngươi nói, ta đều không nghe thấy, càng chưa từng thấy qua Côn ca ngươi.
- Chớ khẩn trương. . .trở về tắm rửa ngủ một giấc.
Dạ Côn vỗ vỗ bả vai Nghênh Phong, tuổi còn nhỏ liền phải thừa nhận áp lực không lồ như thế.


Nghênh Phong mừng rỡ, tranh thủ thời gian chắp tay với Dạ Côn, liều mạng chạy ra ngoài.
Thấy Nghênh Phong vội vàng chạy trốn, Dạ Côn cười khổ lắc đầu, lập tức đứng dậy. . .
Mộc Lưu cũng không an bài cho mình một gian phòng, Côn ca đành phải đến khuê phòng của ngươi ngủ.


Dù gì Côn ca cũng sẽ không làm loại chuyện này, trừ phi cô nương nhịn không được thì còn có thể cân nhắc.
Nha đầu an bài, Dạ Côn tiến vào phòng khách, chờ đợi ngày thứ hai bắt đầu.


Đọc truyện chữ Full