Chuyện này sao có thể, chỉ bằng hắn?
Nói thật, Gia Cát Nhất Cách không thể nào tin được Dạ Côn dám làm ra chuyện như vậy.
Nhưng nhìn tôn nữ của mình, đột nhiên phát hiện, hắn có gì mà không dám, liền tôn nữ của mình cũng dám lên. . .
Không đúng. . . không thích hợp. . .
Tên đầu trọc này tiếp cận Thanh Thanh là có mục đích, muốn kéo mình vào trong trận doanh của hắn đối kháng với Chu Bán Sinh?
- Ngươi làm sao không hỏi y xem, tại sao ta lại phế hắn?
Dạ Côn từ tốn nói, ở trong lòng cũng bình tĩnh không ít.
Ánh mắt Chu Bán Sinh ngưng tụ:
- Ngươi phế hắn, là ngươi sai.
- Ha ha ha. . .
Dạ Côn cười vài tiếng, phảng phất nghe thấy một câu chuyện rất buồn cười.
- Có gì đáng cười.
Thủy Linh Linh âm u chất vấn.
- Không có gì, chỉ là nghĩ đến một ít chuyện khôi hài mà thôi, dựa theo ý của ngươi, kỳ thật y bị ta phế đi, là bởi vì thực lực của y không đủ, nếu như y mạnh hơn ta, làm sao lại xảy ra chuyện như vậy?
- Lại nói, các ngươi để y ra cửa xông xáo, nên chuẩn bị tâm lý trước, có lẽ người khác sẽ bởi vì y là Thiên Cung thiếu chủ gì đó mà không dám động, nhưng con người của ta nha, không sợ nhất chính là người khác uy hϊế͙p͙, ngươi càng cường ngạnh, ta càng thích.
Sau khi nói xong, Côn ca còn cười nhẹ một tiếng, lộ ra vẻ kiệt ngạo bất tuân.
Dạ Côn ở trạng thái này, ngược lại khiến Gia Cát Nhất Cách thay đổi cách nhìn, đối mặt với Thiên Cung gia chủ, thế mà còn có thể biểu hiện như thế, trong số người trẻ tuổi cũng là tồn tại phượng mao lân giác, chẳng trách Thanh Thanh bị hấp dẫn, không phải không có đạo lý.
Gia Cát Thanh nhìn Dạ Côn, phương tâm chấn động một chút, nam nhân mình muốn, không phải chính là loại khí phách lộ ra ngoài này sao?
Đối mặt với cường quyền có thể bình tĩnh tự nhiên, đây mới là chân nam nhân.
Côn ca đương nhiên là chân nam nhân, có bản lĩnh tự mình trải nghiệm một thoáng, sẽ phát hiện ảo diệu bên trong càng không tệ.
- Ngươi thật đúng là cuồng ngạo, tựa hồ còn không biết tình cảnh của mình.
Chu Bán Sinh lạnh giọng nói ra, mang theo một cỗ uy nghiêm từ trên cao nhìn xuống Dạ Côn.
Dạ Côn giang tay ra:
- Tình cảnh? Nếu ta dám đến đây, liền biết sẽ phát sinh chuyện gì.
- Phụ thân, mẫu thân, không cần nhiều lời, giết hắn!
Chu Tuấn tức giận quát, hiện tại có phụ mẫu ở bên cạnh, lực lượng rất nhiều.
Dạ Côn yên lặng nhìn thoáng qua Chu Tuấn, tên kia lập tức sững sờ, không nhịn được lui về phía sau một bước.
Thủy Linh Linh nhìn con của mình thế mà bị hù dọa lui ra phía sau, trong lòng cũng tuôn ra một cỗ đau lòng, nguyên bản một đứa bé tự tin cỡ nào, lúc này mới qua bao lâu, thế mà bị đả kích đến như thế.
- Nếu như muốn giết ta, ta cảm thấy ngươi cũng cần phải kéo ra ngoài chặt đầu.
Gia Cát Nhất Cách nhàn nhạt hỏi:
- Chỉ giáo cho?
- Xin hỏi, người Thiên Cung bốn phía chế tạo sát lục, đây là hợp quy củ, hay là không hợp quy củ.
Dạ Côn chất vấn.
Gia Cát Nhất Cách nhìn thoáng qua Chu Bán Sinh, nói thật. . . Thiên Cung tiểu bối quả thật có chuyện đi lịch luyện, làm sao có thể không giết người. . .
Nhưng đều là mắt nhắm mắt mở, dù sao tôn chỉ của Thần tộc là để Thiên Cung bảo hộ Huyền Nguyệt đại lục không bị xâm phạm, không phải chế tạo sát lục.
Lúc này Côn ca kéo chuyện này lên trên mặt bàn nói, đương nhiên là muốn kiếm chuyện.
Nếu như các ngươi muốn giết Côn ca, như vậy mời giết luôn Chu Tuấn.
Dạ Côn thấy mọi người không nói lời nào, nói lần nữa:
- Các ngươi không đáp được, Thần tộc hẳn có thể đáp, hẳn là còn có người có thể làm chỗ dựa cho Huyền Nguyệt đại lục.
Côn ca vừa nói xong, Chu Bán Sinh cùng Gia Cát Nhất Cách đều sững sờ.
Lúc này Gia Cát Nhất Cách có thể khẳng định, tiểu tử này quả thật không tệ. . . trong nháy mắt đem ân oán cá nhân tăng lên mấy cấp bậc, nhìn hiện tại một chút, đều muốn đại biểu Huyền Nguyệt đại lục tiến hành đàm phán.
Nếu thật là như vậy, chỉ sợ lục đại gia đều sẽ bị răn dạy.
- Chu Tuấn giết bằng hữu của ta, giết đại bá của ta, còn có những người không biết tên, chỉ là muốn chứng minh mình thông minh thế nào, xem mạng người như cỏ rác, đây là chuyện Thiên Cung thiếu chủ nên làm sao? Ta nhổ vào, đây chính là một tên cặn bã, lão tử chỉ phế hắn không giết, đã là thiên đại nhân từ.
Dạ Côn gầm nhẹ, nhớ tới những người bị hại chết, mình không nên cho tìm công đạo cho bọn họ sao. . .
Chu Bán Sinh trầm giọng nói ra:
- Cho nên ngươi muốn như thế nào?
Dạ Côn quay đầu nhìn về phía Chu Bán Sinh, vị này cha đẻ, lạnh nhạt nói ra:
- Ta muốn một cái công đạo.
- Phụ thân, đừng tin hắn, hắn đang mê hoặc chúng ta!
Chu Tuấn vội vàng hô, phảng phất đang che giấu sự chột dạ của mình.
Thủy Linh Linh cũng cảm giác sự tình đang nghiên về phía Dạ Côn, nếu quả như thật kinh động đến thần sứ, như vậy thật đúng là khó mà nói.
Chu Bán Sinh làm sao không biết, thế nhưng đả thương con trai mình, cứ tính như vậy?
- Ta biết, các ngươi khẳng định không làm chủ được, như vậy thì gọi Thần tộc tới đi.
Dạ Côn từ tốn nói, trong lòng cũng muốn gặp Thần tộc một lần, xem bọn họ là tồn tại như thế nào.
Chu Bán Sinh lạnh giọng nói ra:
- Thần sứ ngươi muốn gặp là có thể gặp sao.
- Xem ra các ngươi không có ý định kêu, vậy ta chỉ có thể dùng biện pháp của mình.
Dạ Côn giang tay ra, lộ ra vẻ vô lại.
Chu Tuấn cất tiếng cười to:
- Bằng vào ngươi cũng có thể gọi thần sứ, nếu ngươi có thể gọi ra thần sứ, lão tử lập tức đớp cứt.
- Chu gia chủ, ngươi phải biết, nếu như thần sứ thật tới, như vậy đứa con trai này của ngươi, chỉ sợ thật không giữ được.
Dạ Côn dữ tợn cười nói, hiện ở trong lòng dám khẳng định, bọn họ là sợ thần sứ xuất hiện.
Chu Bán Sinh chần chờ, bởi vì Chu Bán Sinh không biết thần sứ sẽ có thái độ như thế nào.
Thần sứ có thể không quan tâm, thế nhưng cũng có thể mượn chuyện này gõ lục đại gia, dùng con của mình gõ, cuộc mua bán này không có lời!
Muốn cược không?
Cược hắn gọi không ra thần sứ?
Nguy hiểm thực sự quá lớn.
Thế nhưng hắn phế đi con của mình, chuyện này cứ bỏ qua như vậy?
Chu Bán Sinh nhịn không được!
Hôm qua đã bị uy hϊế͙p͙ một phen, hôm nay lại bị một tên đầu trọc uy hϊế͙p͙!
Khẩu khí này. . . thật nuốt không trôi!
Chu Hoài Nhân đứng ở bên cạnh không nói chuyện, Dạ Côn biểu hiện ở trong tính toán, chẳng qua là không nghĩ tới, đại ca lại sợ như thế. . .
Người gia chủ này, thật càng làm càng không có cách.
- Nhanh, ta còn phải đi hẹn hò với Thanh Thanh đây.
Dạ Côn đưa tay ôm lấy eo nhỏ nhỏ của Gia Cát Thanh, nhếch miệng lên cười tự tin.
Dưới tình huống này, thế mà làm ra động tác lỗ mãng như thế, thật khiến người giận sôi, huống chi gia gia người ta còn ở đây, cho chút mặt mũi đi.
Gia Cát Thanh một mặt xấu hổ, Gia Cát Nhất Cách phẫn nộ không thôi, lo lắng suông.
Chu Tuấn nổi giận đỏ ngầu cả mắt.
Nhưng mà Dạ Côn đang nghĩ, nếu như Mộc Lưu có ở đây liền tốt, vậy liền ôm thêm một người, tuyệt đối có thể chọc Chu Tuấn tức hộc máu.
Chu Bán Sinh hít một hơi thật sâu:
- Dạ Côn, ngươi thật là một người trẻ tuổi không tệ, ta đã nhìn lầm.
Giọng điệu này của Chu Bán Sinh, đó là một loại ngữ khí nhận sợ, y không dám cược.