TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 852: Không Có Tiền Đồ

Mà Dạ Côn nghe thấy Chu Bán Sinh nói, cũng thật không nghĩ tới. . . làm gia chủ, thế mà có thể nhịn như thế. . .
Gia Cát Nhất Cách cũng không nghĩ tới, dù sao phế đi tu vi của Chu Tuấn, y còn có thể buông tha, ngẫm lại cũng đúng, y sẽ không bởi vì việc này, chắp tay nhường ra vị trí gia chủ.




Chuyện này nếu quả thật nháo đến thần sứ bên kia đi, tình huống kém chút, đoán chừng vị trí gia chủ đều sẽ không gánh nổi, chớ nói chi là bảo đảm con trai y.


Lúc này đầu Chu Tuấn ông ông, tuyệt đối không nghĩ tới, cha thế mà không có ý định xử lý Dạ Côn, chẳng lẽ mình bị ủy khuất, liền không thể giải quyết được sao?
Dạ Côn từ tốn nói:
- Nếu không còn việc gì, ta liền đi.
Côn ca trực tiếp ôm mỹ nhân quay người, thản nhiên rời đi.


Nói thật, Dạ Côn cũng muốn Chu Bán Sinh gọi mình lại, sau đó bạo tẩu. . .
Đáng tiếc vị phụ thân này quá có thể nhịn, đây là kết quả Dạ Côn tuyệt đối không nghĩ tới.
Khiến kế hoạch của mình bị ngâm nước nóng.
Lúc này Gia Cát Nhất Cách cũng chắp tay nói ra:
- Gia chủ, ta cũng đi.


Chu Bán Sinh không nói gì, Gia Cát Nhất Cách rời đi.
- Phụ thân, vì sao! ! !
Người ngoài rời đi, Chu Tuấn nhịn không được tức giận chất vấn, ta đến cùng có phải con của ngươi hay không, phế con của ngươi, người chỉ biết đứng ở chỗ này, ngươi thân là Thiên Cung chi chủ, thế mà thả hắn đi!


Đối với nhi tử chất vấn, trong lòng Chu Bán Sinh ngược lại sinh ra nộ khí.
Lúc này Chu Hoài Nhân cũng chắp tay nói ra:
- Đại ca, ta cũng đi trước.
Chu Hoài Nhân biết, mình ở đây, đại ca sẽ không có cách nào phát cáu.
Theo Chu Hoài Nhân rời đi, Thủy Linh Linh cũng nhịn không được hỏi:


- Tại sao phải thả hắn đi, hắn chỉ đang cố lộng huyền hư!
- Đừng nói nữa.
Lúc này Chu Bán Sinh có chút rã rời, chuyện tối ngày hôm qua, cộng thêm hiện tại. . . đã khiến y hết hơi hết sức.
Thủy Linh Linh nhịn không được chất vấn:


- Cái gì gọi là không nói, Tuấn nhi chịu ủy khuất như vậy, ngươi làm cha thế mà không làm chút gì, còn thả người, chuyện này là sao.
- Đúng vậy. . .
Mẹ con hai người kẻ xướng người hoạ, khiến tâm thái Chu Bán Sinh trong nháy mắt nổ tung.


- Hai người còn không biết xấu hổ nói! Nếu không phải các ngươi, làm sao lại phát sinh nhiều chuyện như vậy! Cho ngươi đi Huyền Nguyệt đại lục lịch luyện, ngươi liền mang đến cho lão tử nhiều chuyện như thế, còn có nàng! Năm đó nếu không phải nàng làm ra loại chuyện ngu xuẩn kia, hiện tại. . .


Chu Bán Sinh nói đến đây liền ngừng lại, hiện tại nếu như mình có thêm một đứa con trai, thật tốt a. . .
Thủy Linh Linh khó có thể tin:
- Ngươi bây giờ lại nói ta không đúng. . . ta làm sao, ta làm nhiều như vậy còn không phải là vì ngươi. . . ngươi thế mà oán trách ta. . .


Chu Tuấn thấy cha phát cáu, cũng không dám nhiều lời.
- Vì ta. . . nàng làm loại chuyện này có tìm ta thương lượng không?! Thôi đi. . . đừng nói nữa, chuyện này dừng ở đây, ta không muốn nghe mấy chuyện này nữa, còn có con. . . đừng tìm phiền toái cho cha nữa!
Chu Tuấn nghe xong trợn mắt hốc mồm:


- Cha, không phải con tìm phiền phúc, mà là người tự tìm đến!
- Vậy ngươi không biết phản kháng à! Có chút tiền đồ có được không!
Chu Bán Sinh gầm thét một tiếng, bị khi phụ liền chỉ biết tìm cha, có bản lĩnh ngươi sinh con cũng tìm cha ngươi tới!


Chu Tuấn một thoáng không phản bác. . . mình thế mà bị nói thành không có tiền đồ, thậm chí cha còn đang suy nghĩ, nếu như đứa bé kia ở đây, có lẽ sẽ có tiền đồ hơn mình! ! !


Một ngọn lửa ganh tị bùng cháy ở trong lòng Chu Tuấn, nếu như mình có thể tìm được thân ca ca. . . nhất định phải chặt đầu hắn xuống!
Lúc này Thủy Linh Linh nghe trượng phu nói nhi tử không có tiền đồ, một thoáng liền ngẩn đầu, khẽ kêu nói ra:


- Đến cùng là hài tử không có tiền đồ, hay là ngươi người làm cha ngươi không có tiền đồ, ngươi là gia chủ, hôm qua con trai bị đánh, bỏ qua, hôm nay lại không tính. . . vị trí gia chủ này dứt khoát tặng cho người khác đi!
Ba!
Một tiếng thanh thúy vang lên.


Thủy Linh Linh bụm gò má, ánh mắt mang theo bao la mờ mịt, Chu Tuấn ở bên cạnh cũng choáng váng.
Phụ thân thế mà đánh mẫu thân, lần thứ nhất nhìn thấy phụ thân như thế!
- Ngươi thế mà đánh ta. . .
Thủy Linh Linh bụm mặt, hốc mắt ngưng nổi sương mù.
- Nàng còn dám khiêu khích ta một chút thử xem!


Chu Bán Sinh lạnh giọng nói ra, nếu không phải vì cái nhà này, mình cần phải nuốt giận vào bụng sao!
Thủy Linh Linh thấy trượng phu nổi giận, nhất thời cũng không dám... chỉ có thể bụm mặt không nói lời nào.
Chu Bán Sinh hừ lạnh một tiếng liền rời đi.


Theo Chu Bán Sinh rời đi, Thủy Linh Linh bụm mặt chạy đi, trong lòng ủy khuất đến cực điểm, Chu Tuấn đi an ủi mẫu thân của mình.
Có lẽ Dạ Côn còn không biết, sau khi mình rời đi, bên trong xảy ra chuyện như vậy.
Lúc này đang đi trên đường lớn Thiên Cung, tay cũng đàng hoàng, không có khoác lên eo thon của Gia Cát Thanh.


- Vừa rồi biểu hiện không tồi.
Dạ Côn vỗ vỗ vai Gia Cát Thanh, dáng vẻ hảo huynh đệ.
Chẳng qua là Gia Cát Thanh rất muốn nói, ta xem ngươi là tình lang, ngươi coi ta là huynh đệ?
Chẳng qua hiện tại Gia Cát Thanh còn không biết ý của Dạ Côn, ngượng ngùng nói ra:
- Không có gì.


- Gia gia ngươi sẽ không trách ngươi đấy chứ.
Dạ Côn cười nói, ở trong lòng Côn ca cũng có điểm mấu chốt, gặp dịp thì chơi, chắc chắn sẽ không chân ướt chân ráo, sao có thể làm chuyện có lỗi với thê tử đây.
- Hẳn sẽ không, vừa rồi ngươi biểu hiện tốt như vậy.


Gia Cát Thanh che miệng cười khẽ, ánh mắt thế mà xuất hiện sùng bái, đây chính là một cái tín hiệu nguy hiểm, Côn ca có thể cảm nhận được.
Phế đi Chu thiếu, còn có thể ở trước mặt gia chủ toàn thân trở ra, chuyện như vậy trước kia chưa từng có.
Dạ Côn cười cười xấu hổ:


- Vậy. . . hiện tại ngươi muốn đi đâu?
- Ngược lại ta cũng không có chuyện gì, liền bồi ngươi đi dạo.
Gia Cát Thanh khẽ cười nói.
Dạ Côn cảm thấy không lành. . . này rõ ràng là muốn cứng rắn làm thiếp, ngươi nhập vai quá sâu rồi.
Đúng rồi!


Đi tìm Mộc Lưu, kích thích nàng một thoáng, để cho nàng biết cái gì gọi là cặn bã nam, tự nhiên sẽ rời đi.
- Ta đang muốn đến chỗ Mộc Lưu, ngươi muốn đi không?
Dạ Côn tò mò hỏi.
Gia Cát Thanh dừng một chút.
Dạ Côn rất thích phản ứng như vậy, thoạt nhìn rất không cao hứng.


Côn ca quá xấu rồi, lợi dụng người khác xong, liền muốn một cước đá văng, hiện tại người ta rõ ràng không cho.
- Tìm Mộc Lưu sao? Cũng tốt. . . quan hệ chúng ta cũng không tệ.
Dạ Côn: ......
Đậu xanh, ngươi đây là có ý gì, quan hệ tốt liền có thể cùng đi sao?
Những lời này thật dám nói.


Khẳng định là giả, nhất định nàng đang ra vẻ trấn định, kỳ thật trong lòng rất tức giận.
- Hôm qua ngủ ở chỗ Mộc Lưu, cảm giác không tệ.
Dạ Côn mang theo nụ cười hư hỏng, cũng không tin ngươi không tức giận.
Nhưng mà Gia Cát Thanh thấp giọng nói ra:


- Ngươi cũng có thể tới chỗ của ta ngủ, trong nhà của ta có rất nhiều phòng, nếu như ngươi muốn. . . còn có thể. . .
Nụ cười xấu xa trên mặt Dạ Côn đều cứng đờ, biểu lộ là như vậy (ΩДΩ)


Đọc truyện chữ Full