TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 855: Cầu Cứu

Rất nhanh, Dạ Côn liền bị đám người Hào Lợi mang đi.
Ở trong Thiên Cung, không có nha môn, nhưng lại có đội giám sát, giữ gìn trật tự Thiên Cung.
Đội trưởng đội giám sát, quyền lợi chỉ sợ cũng rất lớn... dưới một người trên vạn người.




Hào Lợi chỉ cần báo cáo cho Chu Bán Sinh, gia chủ năm nhà khác, y có thể trực tiếp coi nhẹ.
Mà Hào Lợi người này có thể nói là cứng nhắc đến cực hạn, chính là loại chỉ nói lý kia, đối với ngồi ở vị trí này mà nói, đương nhiên là chuyện tốt.


Nhưng đối với những người khác mà nói, chỉ sợ không phải chuyện tốt gì.
Muốn moi người từ trong tay y, đó là chuyện vô cùng khó khăn, chỉ sợ phải Thiên Cung gia chủ đi mới được.
Trong trạch viện, Gia Cát Thanh cùng Mộc Lưu uống trà, đang trò chuyện.


Từ biểu lộ xem ra, các nàng quả thật không ngại sự tồn tại của đối phương, thật khiến cho Côn ca không còn lời nào để nói.
- Tiểu thư, không xong.
Nha đầu vội vội vàng vàng chạy tới hô, mang theo vẻ bối rối.
Mộc Lưu nhìn sang, tò mò hỏi:
- Làm sao vậy?


Mộc Lưu không tin Dạ Côn sẽ bị đánh, đều có thể từ gia chủ bên kia toàn thân trở ra, còn có chuyện gì không m được đây.
Chỉ sợ đây chính là chỗ hấp dẫn của Côn ca.
- Tiểu thư, Dạ công tử bị Hào Lợi mang đi.
- A?


Chỉ thấy Gia Cát Thanh cùng Mộc Lưu song song đứng lên, kinh hô một tiếng, rõ ràng cũng rất bất ngờ với chuyện này.
- Vừa rồi Dạ công tử ở bên ngoài đánh những người kia, Hào Lợi liền đến...
Nha đầu lo lắng bổ sung.
Gia Cát Thanh cùng Mộc Lưu liếc nhau một cái.
- Ta đi về trước.


Gia Cát Thanh không dám khinh thường, Hào Lợi người này rất khó đối phó, tốt nhất vẫn nên nhờ gia gia, có lẽ sẽ bán mấy phần mặt mũi.
Mộc Lưu nhẹ gật đầu:
- Được.


Nhìn Gia Cát Thanh rời đi, Mộc Lưu lo lắng đến nhăn lông mày, nhưng tựa như trước đó nói, Mộc Lưu chỉ có mỹ mạo, tại Thiên Cung cũng không có quyền thế, duy nhất. . . chỉ sợ chỉ có tiên sinh.
Cho nên hiện tại Mộc Lưu nghĩ đến tiên sinh, quyết định đi tìm tiên sinh nghĩ biện pháp.


Tại Thiên Cung ẩu đả, đó cũng không phải việc nhỏ a.
Dạ công tử quá vọng động rồi, làm sao lại động thủ chứ. . . trước đó cũng không có báo cho Dạ công tử, mình quá chủ quan.


Hai vị cô nương lúc này hấp tấp đi tìm viện binh, mà Côn ca một mặt không quan trọng, bộ dáng kia khiến Hào Lợi rất khó chịu, cho dù là lục đại gia công tử rơi vào trong tay mình, đều phải sợ mấy phần, nhìn tên đầu trọc này một chút. . . thế mà mảy may không biết hối cải.
- Chú ý thái độ của ngươi!


Hào Lợi khẽ quát một tiếng.
Dạ Côn nhẫn nhịn nghẹn miệng, bất đắc dĩ nói ra:
- Vị này quan gia, vừa rồi ta là tự vệ, đám người kia cùng một chỗ đánh ta, ta ị bất đắc dĩ mới hoàn thủ.
- Bất đắc dĩ? Đả thương trăm người xong rồi viện cớ sao? !
Hào Lợi lạnh giọng nói ra.


Câu nói này khiến cho Côn ca không vui:
- Lây cớ gì chứ, chẳng lẽ ta phải đứng yên để bọn chúng đánh. . . các ngươi đây là đang khi dễ người ngoài.
- Hào Lợi ta sẽ không thiên vị bất cứ ai.


- Vậy ngươi còn bắt ta, ngươi hẳn nên bắt bọn họ mới phải, lúc đầu chính là bọn họ tụ tập ở trước cửa gây chuyện.
Hào Lợi liếc mắt nhìn Dạ Côn, âm u nói ra:
- Chờ đến giám sát viện lại nói.
- Được rồi. . . bất quá ta còn muốn hỏi một câu.
- Chuyện gì?


- Sao ngươi lại đến đúng lúc như vậy, là ai nói cho ngươi biết nơi này có đánh nhau?
- Chuyện này không có liên quan gì đến ngươi.
Hào Lợi lạnh giọng nói ra, bất quá bị Dạ Côn nhắc nhở như vậy, liền nghĩ sâu xa một thoáng. . .


Kỳ thật cũng không có ai tới thông tri Hào Lợi, chẳng qua là thu được một phong thư mà thôi, lúc này mới tự mình dẫn đội tới, bằng không thì lúc bình thường, làm đội trưởng sẽ không dẫn đội, trừ phi xảy ra đại sự.
Dạ Côn cũng không có truy vấn, nhìn lại một chút đi. . .


Đoán chừng hai vị cô nương đã đang viện binh.
Lúc này Gia Cát Thanh đã chạy về nhà.
- Gia gia. . .
Gia Cát trong thư phòng, nghe thấy tôn nữ kêu gào liền biết, có việc cầu mình.
Hơn nữa khẳng định có quan hệ với đầu trọc.


Xem ra tên đầu trọc này tại Thiên Cung, sẽ không quá an bình, đã có người bắt đầu nhằm vào.
Không hổ là gia chủ đời trước, chỉ bằng một tiếng hô của tôn nữ, liền có thể phỏng đoán ra.
Khép sách lại, Gia Cát Nhất Cách nhìn về phía tôn nữ nhàn nhạt hỏi:
- Làm sao vậy?


Gia Cát Thanh chạy chậm đến bên cạnh gia gia, hơi cúi đầu, tựa như hài tử làm sai chuyện.
- Dạ công tử bị Hào Lợi cho bắt đi.
Gia Cát Nhất Cách khẽ cau mày, làm sao Hào Lợi cũng tham dự vào. . .
- Nói với gia gia xem, đã xảy ra chuyện gì?
Gia Cát Thanh nói chuyện đã xảy ra lại một lần.


- Gia gia, con nghĩ Hào Lợi hẳn sẽ bán cho người mấy phần mặt mũi, bảo y thả Dạ công tử ra đi.
Gia Cát Thanh vung vẩy tay áo gia gia cầu khẩn.
Nhưng mà Gia Cát Nhất Cách cảm thán một tiếng:
- Thanh Thanh à, con lúc nào cầu gia gia như thế, trước kia con rất ghét cách làm này, hiện tại ngược lại. . .
- Con. . .


Gia Cát Thanh ngậm miệng không trả lời được, hiện tại mình lại biến thành loại người trước kia mình ghét nhất.
Gia Cát Nhất Cách thấp giọng nói ra:


- Đánh nhau ẩu đả, dựa theo quy củ Thiên Cung, vậy phải xem tạo thành tiếng vọng bao lớn, mà theo lời con, đúng là đánh hết toàn bộ quý tộc một lần, chỉ sợ bọn họ sẽ không tuỳ tiện buông tha.
- Cho nên gia gia, người phải nhanh lên một chút.
Gia Cát Thanh lôi kéo cánh tay gia gia, bắt đầu cứng rắn.


Gia Cát Nhất Cách bất đắc dĩ cười, có lẽ đây chính là tuổi trẻ đi, nhớ năm đó, mình trẻ tuổi, cũng xúc động qua, tuổi trẻ thật tốt.
- Gia gia, tranh thủ thời gian a. . .
- Được được được. . .


Gia Cát Nhất Cách vẫn đồng ý, trước đi xem tình huống như thế nào. . . Dạ Côn này, đến cùng còn có ai đang chú ý hắn?
Mộc Lưu bên này, cũng tìm được tiên sinh.
- Mộc Lưu, không cần nóng lòng, tới. . . ngồi xuống uống chén trà.


Lão giả ngồi quỳ ở trên ghế gỗ, trên bàn trà trưng bày đồ uống trà đẹp đẽ, ấm nhỏ bên cạnh tút tút tút kêu.
Mặc dù Mộc Lưu hết sức lo lắng, nhưng vẫn biết tính nết tiên sinh, ngồi quỳ xuống ở đối diện tiên sinh
Nhìn tiên sinh từng bước từng bước pha trà, ngược lại tốt.


- Nếm một chút, hôm nay vừa đưa tới.
Tiên sinh nhìn Mộc Lưu cười nói.
Mộc Lưu thở dài một hơi, nâng chung trà lên phẩm một ngụm, có lẽ là lo lắng, cũng không có phẩm ra mùi vị gì.
- Thế nào?
Tiên sinh hỏi.
Mộc Lưu sững sờ, ôn nhu nói:
- Trà này mùi thơm khắp nơi, ngọt tận tâm can.


- Trà này đắng.
Tiên sinh yên lặng nói ra.
Mộc Lưu xoắn xuýt, hết sức xấu hổ.
- Xem ra truyền ngôn là thật, vị công tử kia hôm qua lưu lại ở nhà con?
Tiên sinh cầm lấy ấm nhỏ bên cạnh, tò mò hỏi.
Mộc Lưu biết, nếu như mình phủ nhận, chỉ sợ tiên sinh sẽ không hỗ trợ.
- Vâng.


Mộc Lưu khẽ gật đầu, đây quả thực là tống táng sự trong sạch của nữ hài tử.
Côn ca kiếm bộn rồi, diễm ngộ này khẳng định chạy không thoát.
Tiên sinh mím môi, ánh mắt nhìn về phía Mộc Lưu, cô nàng có hơi trốn tránh.


Đọc truyện chữ Full