Nha đầu đột nhiên chạy tới, lời vừa mới vừa dứt âm, thấy một màn trước mắt, cả người đều choáng váng. . .
Tên đầu trọc kia, thế mà tựa ở trên ngươi tiểu thư, tiểu thư thế mà đang bóp vai cho đầu trọc, mà Gia Cát tiểu thư thậm chí. . . còn đang bóp chân, trời ạ. . .
Các nàng trúng phải đầu trọc độc sao?
Vì sao ngay cả tiểu thư cũng sa đọa.
Mộc Lưu lấy lại tinh thần, tò mò hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
- Tiểu thư, ngươi đây là? ? ?
Nha đầu muốn gọi tỉnh tiểu thư của mình, không được trầm mê vào đầu trọc, vừa nhìn hắn liền biết không phải người tốt lành gì.
- Không có gì, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?
- Tiểu thư, bên ngoài có một đám nam nhân, nói muốn đánh chết hắn.
Nha đầu chỉ Dạ Côn nói ra, hiện tại tựa hồ biết cảm thụ của những nam nhân kia, bởi vì mình cũng muốn đánh chết hắn, thế mà để tiểu thư đấm bóp cho hắn.
Nhưng mà tiểu thư vẫn còn ấn. . . trời ạ, đây rốt cuộc là vì sao.
Dạ Côn ngồi dậy, cười nói:
- Xem ra ta có được hai vị mỹ nhân, nên bị mọi người ghen ghét.
Gia Cát Thanh lạnh nhạt nói ra:
- Đều là một đám nam nhân nông cạn.
- Nam nhân có bản lĩnh căn bản sẽ không ghen ghét chuyện như vậy.
Mộc Lưu cũng là người sảng khoái.
Thế nhưng Côn ca nghe được hai câu này, có chút líu lưỡi a. . . thái độ của các ngươi, làm sao chuyển biến nhanh như vậy.
Nói thật, vẫn thích các ngươi ngày hôm qua hơn.
Thậm chí, Dạ Côn cảm giác các nàng là giả, quá không chân thật.
- Đã như vậy, ta liền ra ngoài gặp đám nam nhân nông cạn này một chút.
Dạ Côn từ tốn nói.
- Được, vậy chúng ta liền không ra mặt.
Gia Cát Thanh nhẹ nói ra, Mộc Lưu cũng giống như vậy.
Tại trong Thiên Cung, chỉ cần phương tâm tối hứa, như vậy sẽ không tùy tiện ra cửa, thậm chí sau khi thành hôn càng ít đi ra ngoài, phảng phất dung mạo của các nàng chỉ có phu quân của mình mới được nhìn.
Nếu Côn ca còn biết có loại tập tục này, khẳng định sẽ đại lực tuyên truyền ở Thái Kinh một thoáng, dạng mỹ đức này hẳn phải truyền thừa tiếp, không thể ném.
Theo Dạ Côn rời đi, Gia Cát Thanh cùng Mộc Lưu liếc nhau một cái.
- Ngươi nói trước đi.
- Ngươi nói trước đi.
Hai người đồng thời nói ra.
Gia Cát Thanh nhẹ nói ra:
- Ngươi cũng bị hắn?
- Ài. . . có lẽ đây là số mệnh đi.
Mộc Lưu cười khổ một tiếng, không có bị quyền thế thao thiên bắt lại, ngược lại bị một vị lãng tử thần bí bắt, thật đúng là vận mệnh trêu người.
- Đúng vậy, nguyên bản ta chẳng qua là. . . được rồi, không nói. . . thật không nghĩ tới sẽ như thế này.
Ngữ khí Gia Cát Thanh tràn ngập bất đắc dĩ, làm một cô nương, có đôi khi thật không phản kháng được.
Nói cho cùng, vẫn là Côn ca ngưu bức, lợi dụng thiên thời địa lợi nhân hoà, không. . . không phải lợi dụng, mà là bị sơ sẩy, tuyệt đối không ngờ các nàng sẽ nghĩ như vậy.
Dạ Côn đi tới cửa phủ đệ, bên ngoài thật đúng là người đông nghìn nghịt.
Thế mà còn có người kéo khẩu hiệu, trên đó viết, đánh ngã lưu manh, bảo vệ Thiên Cung thái bình.
Dạ Côn cũng là bó tay rồi, một kẻ lưu manh liền có thể ảnh hưởng đến Thiên Cung thái bình sao. . .
- Ra rồi! Ra đến rồi!
- Mọi người đừng sợ, chúng ta người đông thế mạnh, oanh hắn ra Thiên Cung!
- Không sai! Loại lãng tử cuồng đồ này không nên tồn tại ở Thiên Cung!
Dạ Côn thở dài, lên tiếng hô:
- Các vị, đừng kích động, giữ vững tỉnh táo.
- Tỉnh táo muội ngươi! Thiên Cung chỉ có hai mỹ nhân như thế, ngươi lấy hết. . .
Nói đến phần sau, người này lại có điểm nghẹn ngào, thật đúng là nghiệp chướng.
- Các vị không cần đau lòng, chỉ cần hắn chút khỏi Thiên Cung, mọi chuyện đều sẽ khôi phục bình thường.
- Không sai, đánh ngã thế lực tà ác!
Thấy tình huống như vậy, Dạ Côn không thể không cảm thán lực hiệu triệu của mỹ nhân, khi không lại đi trêu chọc, hiện tại còn phải cõng nồi.
Oan quá, nếu ta quả thật làm gì các nàng, còn dễ nói. . . nhưng vấn đề căn bản là không có chuyện kia.
- Ta nói các ngươi hô cái gì mà hô, lão tử muốn thế nào thì làm thế đó!
Nghe đến mấy người này kêu gào, Côn ca cũng nổi giận, một điểm tố chất cũng không có.
Nhìn Thái Kinh một chút, ai dám đến cổng giương oai.
Côn ca vừa quát lên, đám người đối diện bắt đầu bạo động, một vài thành phần kích động liền lên tiếng hò hét:
- Mọi người đừng sợ! Đánh chết hắn!
- Xông lên a!
Những người này phảng phất giống như thấy Ma tộc, hướng phía Côn ca dũng mãnh lao tới.
Thấy đám người vọt tới, Dạ Côn bỗng nhiên cảm giác không đúng, chẳng lẽ có người muốn gài bẫy mình?
Vậy mình có nên thuận nước đẩy thuyền, phản kháng một chút?
Mặc dù không biết có phải hay không, Dạ Côn vẫn quyết định ăn miếng trả miếng, không cho bọn họ cơ hội hung hăng càn quấy.
Dạ Côn như sói vào bầy cừu, hiện trường trong nháy mắt tràn ngập tiếng kêu rên.
Tuy nói bọn họ là người Thiên Cung, nhưng thực lực vẫn kém rất nhiều, muốn đọ sức với Côn ca, nhất định phải phải là cao thủ lục đại gia tới mới được.
Đám ô hợp này, Côn ca nhét kẽ răng còn không đủ.
Chỉ trong chớp mắt, hiện trường vài trăm người toàn bộ ngã trên mặt đất kêu rên.
Dạ Côn phủi tay, Thiên Cung yếu phát nổ, hoàn toàn không giống như những gì hắn nghĩ.
Hiện tại có phải nha môn Thiên Cung nên có mặt rồi hay không?
Nhưng mà Côn ca vừa mới nghĩ xong, ở phía xa liền chạy tới một nhánh đội ngũ, đều nhịp, ăn mặc áo giáp màu vàng kim.
Dạ Côn hơi khẽ cau mày, xem ra thực sự có người đang tính kế mình.
Rốt cuộc là ai?
Dạ Côn cảm thấy hẳn không phải là phụ thân, y vừa mới thỏa hiệp, nếu như không thỏa hiệp, liền sẽ không thả mình đi.
Cho nên khẳng định là một người khác.
Nhưng hắn mới vừa tới Thiên Cung, cũng không đắc tội người nào.
- Hào đốc tra, nhanh bắt hắn, hắn ở Thiên Cung đả thương người lung tung! ! !
Một vị nam tử kêu rên chỉ Dạ Côn quát.
Mà Dạ Côn đánh giá vị Hào đốc tra này, kim giáp, áo bào màu bạc, vô cùng uy mãnh, ánh mắt lóng lánh hàn quang, vừa nhìn liền biết không phải là thiện nhân.
Hào Lợi với nhận được tin tức, nơi này có người gây chuyện, cho nên tranh thủ thời gian dẫn người tới xem xét tình huống, không ngờ nhiều đệ tử như thế đều bị một thiếu niên đánh ngã. . .
Đám người bị đánh cũng không phải người bình thường, phần lớn đều là người đọc sách, gia tộc tại Thiên Cung mặc dù không thể so với lục đại gia, nhưng cũng có danh vọng, một nhà không tính là gì, nhiều như thế, vậy chuyện liền khác.
Hào Lợi nhìn về phía Dạ Côn, cau mày, lập tức chất vấn:
- Người là ngươi đánh?
- Đúng vậy.
Dạ Côn đương nhiên sẽ không phủ nhận, phủ nhận cũng vô dụng.
Hào Lợi hừ lạnh quát:
- Người đâu, mang đi!
- Vâng, Hào đốc tra!
Chỉ thấy hai tên binh sĩ trực tiếp đi đến bên cạnh Dạ Côn, mang theo cảnh giác, sợ Dạ Côn sẽ phản kháng.
Nhưng mà Dạ Côn căn bản không có phản kháng, bởi vì Dạ Côn muốn biết, đến cùng là ai đang gài mình.
Không ngờ mình chưa kịp chơi, ngược lại bị người chơi, thật thú vị!
Hào Lợi tưởng rằng Dạ Côn sẽ phản kháng, ai ngờ lại phối hợp như thế.
- Hào đốc tra, ngươi nhất định phải xử lý nghiêm khắc người này, người này làm xằng làm bậy, ở Thiên Cung mắt cao hơn đầu!
- Đúng vậy. . . nhất định phải hung hăng xử phạt người này!
Đám người bị đánh ngã ngươi một lời, ta một câu.