- Hiện tại tình huống bên ngoài như thế nào?
Nghe thấy Dạ Côn hỏi thăm, vẻ mặt Mộ Dung Khang xiết chặt, tới gần song sắt thấp giọng nói ra:
- Côn ca, chuyện ngươi đánh chết Viên Thiếu Khanh đã truyền ra, hiện tại tình huống phi thường bất lợi.
- Viên Thiếu Khanh đến cùng là người như thế nào, biết không?
- Gặp qua vài lần, là một người không thích nói chuyện, cũng rất thắm thiết đối với Mộc Lưu, chẳng qua là ngại Diêm Tiếu. . .
Dạ Côn dừng lại, suy tư một chút hỏi:
- Ngươi cảm thấy hiện tại ta làm như thế nào mới có thể ra ngoài?
- Côn ca à, dựa theo quy tắc Thiên Cung, giết chết quý tộc sẽ bị phế tu vi, đoạn tứ chi trục xuất Thâm Uyên, nếu như Viên gia không nguyện ý giải quyết riêng, như vậy liền khó khăn, trừ phi gia chủ ra mặt.
Mộ Dung Khang sờ lên cái cằm nhẹ nói ra.
Dạ Côn cảm giác mình bị đối chơi một vố như thế, liền phi thường bị động...
Phải nghĩ biện pháp mới được.
- Ngươi cảm thấy Viên gia có chịu giải quyết riêng không?
- Khó, Viên Thiếu Khanh là tôn tử Viên gia, có lẽ vì không thể tu luyện, cho nên rất được nuông chiều, khi nãy ở ngoài có nghe phong phanh, Viên gia chủ vừa nhận được tin tức, liền trực tiếp hôn mê bất tỉnh, rõ ràng yêu thương đến cỡ nào. . .
Mộ Dung Khang khẽ thở dài một tiếng, cảm giác lần này Côn ca sẽ lạnh.
Dù sao đây chính là Thiên Cung, mà không phải Thái Kinh... Thái Kinh Côn ca có thể đi ngang, không quen thuộc Thiên Cung, quy củ nghiêm như vậy, quan hệ với gia chủ cũng không dễ, xem như đã vỡ tan.
Chẳng lẽ thật phải đi tìm "phụ thân", trong lòng Côn ca đều bật cười, vừa rồi còn mới đỗi nhau, đoán chừng hiện tại y còn ước gì mình chết quách đi.
- Côn ca, hiện tại muốn ăn chút gì không? Đây cũng là chuyện duy nhất ta có thể giúp ngươi.
Mộ Dung Khang than nhẹ một tiếng, Côn ca đáng thương a, tại Thái Kinh ngưu bức dường nào, đến Thiên Cung, mặc dù cũng ngưu bức, thu lấy hai vị mỹ nhân, nhưng vẫn không chạy khỏi vận mệnh lao tù.
Dạ Côn cười khẽ một tiếng:
- Cho một con gà nướng, cay, lại đến một bình rượu ngon.
- Có ngay. . hiện tại ta đi mua ngay, còn muốn ăn gì không à, bữa ăn cuối cùng phải đầy đủ mới được.
Dạ Côn: ......
- Ngươi xem đó mà làm, có món gì ngon đều mang đến.
Dạ Côn sờ lên đầu trọc, thế cục hiện tại có chút khó khăn, nhưng thật có hơi đói bụng.
- Ta liền đi chuẩn bị.
Nói xong Mộ Dung Khang liền hấp tấp chạy ra ngoài.
Thời điểm Mộ Dung Khang rời khỏi Giám Sát viện, Thượng Quan Tử Tài đã chờ sẵn ở bên ngoài.
- Thế nào?
Thượng Quan Tử Tài hỏi, vừa rồi không có đi vào, chẳng qua là để Mộ Dung Khang đi xem tình huống.
Mộ Dung Khang cho một cái ánh mắt, hai người tạm thời rời khỏi nơi này.
- Lần này Dạ Côn thật không có biện pháp.
Mộ Dung Khang khẽ cười nói, phảng phất rất hy vọng nhìn thấy tình huống này.
Chuẩn xác mà nói, Mộ Dung Khang rất muốn nhìn thấy tình huống như vậy, trước đó tại Thái Kinh bị khi phụ. . . hiện tại đi tới địa bàn của mình, vẫn bị khi dễ, rốt cục trời không phụ người có lòng, Dạ Côn rốt cục chơi xong.
Thượng Quan Tử Tài yên lặng nhẹ gật đầu:
- Cũng tốt. . . ngay từ đầu liền không nên hợp tác với hắn, hiện tại xảy ra chuyện như vậy, cũng may không ảnh hưởng đến chúng ta.
- Đúng vậy, ta đi mua một ít đồ đưa qua.
- Đều đã như vậy, ngươi còn mua đồ gì.
- Giả vờ giả vịt cũng phải đúng chỗ a.
Mộ Dung Khang thấp giọng nói ra, lập tức chạy đi.
Nhìn bóng lưng Mộ Dung Khang, Thượng Quan Tử Tài vẫn chưa rõ sao. . . Mộ Dung Khang là đang chuẩn bị hậu thủ, nếu như Dạ Côn còn có thể ra tới, quan hệ vẫn như cũ.
Cho nên làm như vậy cũng không sai.
Mà lúc này trong phủ đệ Chu gia, Chu Bán Sinh cũng đã nhận được tin tức.
- Chuyện tốt. . .đây là chuyện tốt a. . . không ngờ vừa mới đi, thế mà liền giết người.
Thủy Linh Linh đều cảm thấy không chân thực, chuyện này quá trùng hợp đi.
Vui vẻ nhất vẫn là Chu Tuấn, cảm giác ông trời mở mắt, đầu trọc bị báo ứng!
Thực sự quá sung sướng.
- Mẫu thân, tên đầu trọc kia chết chắc!
Toàn thân Chu Tuấn đều đang sảng khoái lấy, mỗi một cái lỗ chân lông đều đang nở rộ.
Thủy Linh Linh nhíu chặt mày ngài:
- Còn không biết phụ thân con có thái độ như thế nào.
- Mẫu thân, có cần đi thăm dò không.
Thủy Linh Linh nhẹ gật đầu.
Làm một người mẫu thân, đương nhiên vẫn đứng ở bên phía nhi tử, nhưng nếu Thủy Linh Linh biết Dạ Côn cũng là con ruột, chỉ sợ ruột đều muốn hối hận xanh.
Đi vào trong thư phòng của Chu Bán Sinh, Thủy Linh Linh còn bưng tới bát canh do tôi tớ chuẩn bị.
Chu Bán Sinh đang đang làm việc trông thấy thê tử tới, nhìn thoáng qua rồi tiếp tục làm việc.
- Nghỉ ngơi một chút, húp miếng canh đi.
Thủy Linh Linh đặt bát canh ở bên cạnh nhẹ nói ra.
Chu Bán Sinh nhẹ gật đầu, nhàn nhạt hỏi:
- Chuyện gì?
- Chuyện của Viên gia ngươi biết không?
Thủy Linh Linh không hỏi Dạ Côn thế nào, miễn dẫn tới Chu Bán Sinh phản cảm.
Chu Bán Sinh nhẹ nói ra:
- Đã biết.
- Chuyện này ngươi định làm như thế nào?
- Hào Lợi có thể giải quyết.
Nghe thấy phu quân nói, Thủy Linh Linh hiểu rõ... xem ra lần này phu quân không có ý định tham dự vào.
Không còn gì tốt hơn.
- Vậy phu quân làm việc tiếp đi.
- Ừm.
Chờ Thủy Linh Linh rời đi, Chu Bán Sinh khẽ nhíu mày một cái, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Mà lúc này trong Thiên Cung, tin tức Viên Thiếu Khanh bị đánh chết cấp tốc truyền ra, khi biết là bị một kẻ ngoại lai đánh chết, tiếng vọng một đợt nối tiếp một đợt .
Mà khi biết, là tên đầu trọc chiếm đoạt hai đại mỹ nhân, bọn họ liền hận không thể lập tức xử tử hắn, còn thẩm phán gì chứ, giết liền xong việc!
Toàn bộ Thiên Cung lập tức vang lên một đợt cao trào phản Côn, đoán chừng hiện tại cho dù Chu Bán Sinh ra mặt, sợ rằng cũng không thể triệt tiêu. . .
Không thể không nói, người hãm hại Côn ca, rất thông minh, rất cao minh. . .
Côn ca chỉ có giết ra một đường máu, mới có thể tự cứu, nhưng mà phương pháp này ở trong lòng Côn ca, đó chính là hạ hạ sách.
Lúc này trong địa lao, Dạ Côn đã đợi được Mộ Dung Khang mang đến thức ăn.
- Côn ca, đây đều là món do đầu bếp tốt nhất Thiên Cung làm, tuyệt đối chính tông, ngươi nếm thử một chút.
Mộ Dung Khang cười bồi nói, đây tuyệt đối là một cọng cỏ đầu tường.
Dạ Côn rút ra một cái đùi gà, mở bầu rượu uống một ngụm hỏi:
- Bên ngoài tình huống thế nào?
- Rất không lạc quan, hiện tại toàn bộ Thiên Cung đều đang phản ngươi...
Mộ Dung Khang bất đắc dĩ nói ra, xem ra Côn ca thật lạnh, như thế cũng tốt. . .
Dạ Côn dừng một chút, tiếp tục cắn đùi gà, bất quá trong lòng nghĩ đến đối sách.
- Lúc nào thẩm phán ta?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Ba ngày sau.
- Vậy lúc nào thì định tội?
- Cũng nhanh thôi, đến lúc đó Hào Lợi định tội ngươi.
- Còn có ai đến?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Ta cũng không biết.
- Được rồi, ngươi trở về đi.
Dạ Côn cười cười.