- Vậy. . . Côn ca, ta liền đi trước, có chuyện gì muốn giao cho ta đi làm không?
- Không có.
Trong lòng Mộ Dung Khang cũng có chút mất mác, xem ra Côn ca đã không có bất kỳ biện pháp nào.
Nhìn Mộ Dung Khang rời đi, Dạ Côn nhổ ra xương cốt trong miệng, mình đi tới chỗ nào, đều có người muốn hại mình. . . đến cùng sẽ là ai chứ. . . có phải là lão đầu coi bói kia không, y đều có thể tới lui Thâm Uyên, huống hồ là Thiên Cung.
Cũng có khả năng.
Lúc này Gia Cát phủ đệ, Mộc Lưu đều đã tìm tới cửa.
- Thanh Thanh, hiện tại nên làm thế nào cho phải, vừa rồi ta đi tìm tiên sinh, tiên sinh nói Dạ công tử chỉ có thể tự cứu.
Mộc Lưu hết sức lo lắng, không nghĩ tới tình lang vừa đến, liền sắp hôi phi yên diệt.
Gia Cát Thanh cũng vô cùng hao tâm tổn trí:
- Gia gia của ta cũng nói như vậy, chuyện đến nước này, đã không phải là ông có thể khống chế, chỉ sợ ngay cả gia chủ cũng không thể, người trong Thiên Cung đều đang phản Dạ công tử.
- Dạ công tử làm sao lại không thu liễm một chút. . .
Nếu Dạ Côn nghe thấy lời Mộc Lưu nói, cũng sẽ rất hao tổn tâm trí, lần này mình tới. . . chính là muốn quậy một phen, bằng không tiếp xúc với các người làm gì. . .
Không nghĩ một lần trang bức iền xảy ra chuyện, quả nhiên, người vẫn nên điệu thấp, như thế mới sẽ không chọc mầm tai vạ.
- Không có cách, ai ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.
- Thanh Thanh, ngươi không cảm thấy, chuyện này rất kỳ quặc sao?
- Hửm?
- Ta cảm thấy Dạ công tử mặc dù không đứng đắn, nhưng hắn hẳn không phải kẻ lạm sát ngươi vô tội.
Mộc Lưu bình tĩnh xem xét, nhưng mà Mộc Lưu không biết, hai tay Côn ca nhuốm không ít máu, năm đó dùng một thanh Thần Kiếm, trực tiếp quét sạch đại quân Ngũ Nhạc.
Gia Cát Thanh cũng cảm thấy như vậy, gật đầu nói:
- Đúng vậy, ta cũng cảm thấy là có người đang nhằm vào.
Nhớ tới chuyện hôm nay phát sinh ở Chu gia, chẳng lẽ là gia chủ làm?
- Hiện tại cũng không biết nên bắt tay từ nơi nào.
Mộc Lưu vuốt vuốt cái trán, bất đắc dĩ nói ra, mình muốn thực lực không có thực lực, chỉ biết đánh đàn làm thơ. . .
Mà ánh mắt Gia Cát Thanh bỗng nhiên sáng lên:
- Ta biết chúng ta nên làm gì rồi.
- Làm gì?
- Viên gia.
- Đi Viên gia?
- Đúng, nhìn thi thể Viên Thiếu Khanh một chút, xem Viên gia chủ có thể giải quyết riêng hay không.
Gia Cát Thanh cảm thấy, hiện tại cũng chỉ có biện pháp này.
Mộc Lưu cảm thấy biện pháp này là biện pháp duy nhất hiện tại.
Hai vị cô nương nói làm liền làm, ra cửa liền hướng về phía Viên gia, Gia Cát Nhất Cách hô đều hô không được. . . sợ cháu gái của mình mắc mưu.
Mặc dù mưu sát mới phát sinh không lâu, nhưng lúc này Viên gia đã phủ lên Bạch Lăng, tiếng kêu rên từ trong phủ đệ truyền ra.
Gia Cát Thanh cùng Mộc Lưu liếc nhau một cái, mắt sáng kiên định.
- Hai vị, hôm nay không tiếp khách.
Đại môn còn chưa vào, chỉ thấy một gã hộ vệ Viên gia ngăn hai nữ lại.
- Ta là Gia Cát Thanh, muốn đi bái kiến Viên gia chủ.
Gia Cát Thanh trực tiếp xuất ra thân phận của mình.
Nhưng mà tên hộ vệ này tựa hồ cũng có niềm tin:
- Gia chủ nói, hôm nay không gặp ai cả.
Hai nữ liếc nhau một cái, hiện tại không cho phép đi vào cũng rất gấp a. . .
- A, đây không phải điệt nữ sao?
Trong lúc hai nữ hoang mang, bên cạnh có một nam nhân đi tới.
Gia Cát Thanh nhìn sang, cung kính hô:
- Lăng thúc thúc.
Không sai, người tới chính là Lăng Chiến.
- Làm sao đứng ở cửa không đi vào.
Lăng Chiến nhếch miệng cười nói, trong nhà đang làm tang sự, Lăng Chiến cũng đến góp vui.
- Lăng thúc thúc, không cho vào, ta cũng không có cách nào.
- Vớ vẩn! Sao lại không cho vào, Lăng thúc thúc dẫn ngươi đi vào.
Lăng Chiến quát lạnh một tiếng, khiến cho hộ vệ giật nảy mình.
Xem ra tại trong Thiên Cung, ai cũng biết uy danh của Lăng Chiến, nể tình. . . vậy cũng là phải gọi một tiếng Lăng gia.
- Lăng gia chủ, hôm nay thật ngại quá, gia chủ không tiếp khách.
- Xéo đi!
Lăng Chiến trực tiếp một chưởng đẩy lên, hộ vệ trực tiếp ngã xuống đất.
Mà hộ vệ khác thấy thế, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, đây chính là Lăng gia lục đại gia, gia chủ đều không cho mặt mũi, nói chi những người khác?
- Cũng không biết lão tử là ai, thế mà dám cản lão tử đường!
Lăng Chiến cười lạnh một tiếng, nhìn hộ vệ xung quanh đại môn, đám người trong nháy mắt cúi đầu không dám vọng động.
Lăng Chiến phủi tay:
- Đi thôi điệt nữ.
- Tạ ơn Lăng thúc thúc.
Gia Cát Thanh ôn nhu cười một tiếng, cùng Mộc Lưu theo Lăng Chiến, đi vào Lăng gia.
Trong phủ đệ Viên gia, giữa đại sảnh bặt một cỗ quan tài, xung quanh đều là người Viên gia đầu đội vải trắng, trong đó một phu nhân khóc đến thiên hôn địa ám, mà một lão giả ngồi ở bên cạnh vẻ mặt trắng bệch, trên mặt phủ kín đau thương, người đầu bạc tiễn người đầu xanh, đương nhiên không thể nào tiếp thu được sự thật.
- Viên lão đầu.
Lăng Chiến còn chưa đi đến đại sảnh, ở bên ngoài đã lên tiếng hô to, rất không nể mặt mũi.
Viên Khánh chính là Viên gia chủ, lúc này y nhìn về phía cổng, phát hiện là Lăng Chiến tới, trên trán xuất hiện mấy cái hắc tuyến. . .
Bất quá vẫn đứng dậy chắp tay hô:
- Gặp qua Lăng gia chủ.
- Không cần khách khí, nghe nói tôn tử của ngươi chết, cố ý tới xem một chút.
Lăng Chiến quét nhìn mọi người, vỗ vỗ quan tài.
Động tác này khiến trong lòng mọi người Viên gia toát ra nộ khí.
Gia Cát Thanh nguyên bản còn muốn tìm Viên Khánh nói chuyện, thế nhưng Lăng Chiến làm thành như vậy, khẳng định sẽ không đồng ý, vậy ít nhất phải xem thi thể Viên Thiếu Khanh đi.
Cụ thể phải biết được nguyên nhân cái chết.
- Lăng gia chủ, Thiếu Khanh nhà ta ngày thường rất ít đi ra ngoài, hôm nay vừa ra khỏi cửa, trở về liền. . .
Nói đến đây, Viên Khánh nghẹn ngào một thoáng.
Gia Cát Thanh chắp tay, lên tiếng hỏi:
- Không biết Viên Thiếu Khanh sau khi trở về qua đời, hay là?
- Gia Cát cô nương, Thiếu Khanh nó sưng mặt sưng mũi trở về, rất là không thoải mái, sau đó không bao lâu liền. . .
Phu nhân quỳ trên mặt đất khóc sưng mắt nghẹn ngào nói ra, vị này chính là mẫu thân của Viên Thiếu Khanh, Phương thị.
Lăng Chiến nhếch miệng lên:
- Người vừa mới chết không lâu, các ngươi chuẩn bị cũng là thật mau, quan tài này sợ là định chế a.
- Đừng tưởng rằng ngươi là lục đại gia liền có thể đứng ở chỗ này nói hươu nói vượn!
Chỉ thấy phụ thân Viên Thiếu Khanh, Viên Cương tức giận răn dạy, nỗi đau mất nhi tử, khiến cho y vô cùng phẫn nộ, hiện tại trực tiếp phát hỏa.
Lăng Chiến phảng phất giống như không nghe thấy, tiếp tục nói:
- Nha, quan tài đều che lại... nguyên bản ta còn muốn nhìn Viên Thiếu Khanh một chút đây.
Lời này vừa mới nói xong, ta Lăng Chiến khoác lên trên nắp quan tài, tựa hồ phải dùng man lực mở ra, quả thực khiến mọi người Viên gia biến sắc.
Thế nhưng còn chưa có ra tay, liền bị Viên Cương một phát bắt được cổ tay:
- Lăng gia chủ! Ngươi muốn làm gì!
- Mở quan tài nhìn. . . ta không thể đi không một chuyến.
Lăng Chiến cười cười, cảm giác trong chuyện này nhất định có vấn đề.
Gia Cát Thanh cùng Mộc Lưu đứng ở phía sau liếc nhau một cái, Lăng Chiến là tới giúp mình?