TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 868: Phù Bình An

- Còn có ai không?
Dạ Côn tò mò hỏi:
- Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Ngươi hỏi chuyện này làm gì?
- Không có gì, thành thật ở lại.
- Ngươi thật không thú vị, nói đi, có lẽ ta có thể giúp ngươi một chút.




Dạ Côn nhếch miệng cười nói, hiện tại rất hiếu kỳ bên ngoài thế nào.
Hào Lợi không nói gì liền rời đi, khiến Dạ Côn có chút buồn bực, đều có suy nghĩ vượt ngục.
Bất quá nhìn Hào Lợi như thế, bên ngoài khẳng định phát sinh chuyện không tốt, không phải chỉ là thi thể cháy rụi sao. . .


Lòng hiếu kỳ điên cuồng quấy phá nội tâm Côn ca.
May mà Côn ca định lực cao, không có trực tiếp đi ra ngoài.
- Côn ca. . . Côn ca. . .
Hào Lợi vừa đi không bao lâu, Dạ Côn liền nghe thấy âm thanh của Mộ Dung Khang.
Tiểu tử này tại sao lại tới.
- Làm sao vậy?


Dạ Côn thấy Mộ Dung Khang hoảng hoảng trương trương, nghi hoặc hỏi.
- Côn ca, hiện tại bên ngoài lộn xộn.
Mộ Dung Khang nơm nớp lo sợ nói ra, ánh mắt mang theo hoảng sợ.
- Lộn xộn, tình huống như thế nào? Ma tộc đánh tới?


- Không phải. . . hôm nay không phải nói Viên gia bốc cháy sao? Hiện tại ngọn lửa này thật không đơn giản. . . nghe người bên ngoài nói, đây là lần đầu tiên từ khi Thiên Cung xây đựng đến nay, xảy ra hỏa hoạn. . .
Ánh mắt Dạ Côn sáng lên, chuyện này đối với mình mà nói, hình như là một chuyện tốt. . .


- Thần tộc khẳng định sẽ hỏi tội đi?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Đúng vậy, hôm nay phụ thân ta mặt mày ủ rũ.
Dạ Côn cười cười, không ngờ a. . .
Ngọn lửa này đến cùng là cứu mình, hay là hại mình, thật có chút không hiểu rõ.


- Côn ca, hiện tại chuyện của ngươi cũng không còn quan trọng, nhất định sẽ xử lý sau.
- Khang à, ngươi thật tốt, ta không nhìn lầm người.
Dạ Côn đưa tay vỗ vỗ bả vai Mộ Dung Khang, tiểu tử này không sai.
Mộ Dung Khang nhếch miệng cười cười, ở trên người sờ lên:


- Côn ca, đây là phù bình an của nhà ta, ta cố ý cầm một tấm qua cho ngươi, phù hộ Côn ca ngươi bình an quá quan.
Nhìn phù bình an trong tay Mộ Dung Khang, Dạ Côn cười cười, cũng không nghĩ nhiều liền tiếp nhận:
- Tiểu tử ngươi có lòng, lần sau tới Thái Kinh chơi, báo tên của ta.
- Ta liền cám ơn Côn ca trước.


- Việc nhỏ.
- Không quấy rầy Côn ca nghỉ ngơi, ta đi trước.
- Được.
Chờ sau khi Mộ Dung Khang rời đi, Dạ Côn cười cười, xem phù bình an trong tay, chẳng lẽ là mình nghĩ sai, Mộ Dung Khang thật cải tà quy chính rồi?
Thế mà cho mình phù bình an, giống như cô nương vậy.


Phía trên bùa vàng vẽ cái quỷ gì, đây thật là phù bình an ư, Côn ca có chút hoài nghi.
Dù sao cũng là một phen tâm ý của người ta, Dạ Côn đành nhận lấy, tiếp tục suy nghĩ, nếu như hiện tại hai cô nàng kia ở đây, mỗi bên ôm một người, chẳng phải quá tốt rồi sao.
Oạch ~


Nghĩ đi nghĩ lại, Dạ Côn dần dần nhắm mắt lại nghỉ ngơi, phảng phất đã thấy Thiên Cung loạn thành một bầy.
Thủ vệ bên ngoài thấy Dạ Côn đi ngủ, lại nhìn mặt đất nhà tù một chút, mang theo hoảng sợ rời đi, thật quá dọa người.


Thiên Cung đêm khuya, phù bình an Dạ Côn đặt ở ngực bắt đầu toát ra hào quang nhỏ yếu, phảng phất đang kêu gọi đồ vật gì.
Phía dưới trăm trượng, nơi này có một cái hộp sắt, còn bị dây xích màu bạc khóa lại.


Nguyên bản dây xích ảm đạm bỗng nhiên lóe lên, thi thể không đầu tựa hồ cũng hồng nhuận phơn phớt lên, hộp sắt bên cạnh run rẩy.
Mặc dù âm thanh rất nhỏ bé, thế nhưng Dạ Côn đang ngủ say vẫn nghe thấy, bị dọa trực tiếp nhảy dựng lên.


Khi nhìn thấy bộ ngực mình phát sáng, tưởng rằng mình trúng tà, tranh thủ thời gian xem xét, lại chính là phù bình an Mộ Dung Khang cho đang phát sáng. . .
Chẳng lẽ có nguy hiểm đến, cho nên đang nhắc nhở mình?
Trong lúc Dạ Côn đang nghĩ lung tung, cảm giác mặt đất dưới chân tựa hồ đang nhúc nhích, chìm xuống.
Ta thảo!


Côn ca thầm mắng một tiếng, trực tiếp nhảy lên ôm lấy lan can sắt bên cạnh, đồng thời hướng phía bên ngoài hô to:
- Người đâu mau tới. . . trá thi a! ! !


Thủ vệ lập tức bị bừng tỉnh, tranh thủ thời gian chạy tới, mặt đất trong phòng giam đã không còn, chỉ lưu lại cái động thật sâu, mà Côn ca ôm lan can sắt, không nhịn được run lẩy bẩy, quá dọa người.
- Ngớ ra làm gì, còn không thả ta ra! ! !
- Ta. . . ta không thể thả ngươi ra. . . ta. . .


- Ngươi con mẹ nó có bệnh à, đều trá thi còn không thả!
Dạ Côn tức giận trực tiếp đẩy song sắt ra, sau đó từ bên hông thủ vệ cầm lấy chìa khoá, mở cửa lồng giam ra.
Thủ vệ ngốc ngốc nhìn Dạ Côn. . . mà Dạ Côn đột nhiên ý thức được có gì đó không đúng, hình như. . .


Hô hô hô. . .
Một trận âm phong bỗng nhiên từ trong hố bay ra, còn mang theo một cỗ lệ khí thật sâu, Dạ Côn có thể cảm giác được cỗ khí tức này cường hãn.
- Ngươi nói là sự thật, phía dưới này thật đúng là phong ấn một con quái vật.


Dạ Côn nhịn không được nói ra, biết không phải là quỷ, liền không sợ như vậy.
Nhưng mà thủ vệ bên cạnh Dạ Côn hai mắt trắng dã, trực tiếp hôn mê bất tỉnh, đũng quần còn có chút ướt át, sợ tè ra quần.
Cũng may thủ vệ ngất nhanh, tình cảnh tiếp theo càng khủng bố hơn.


Chỉ thấy một cái đầu lâu trực tiếp bay tới, mái tóc dơ dáy bẩn thỉu đã che khuất toàn bộ gương mặt, căn bản không thấy rõ hình dạng thế nào.
Dạ Côn nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác giống như nhạc phụ vậy.
Ba.


Một tiếng vang trầm nhẹ nhàng, Dạ Côn cúi đầu xem xét, một cái tay đặt ở trong cái khe, sau đó trực tiếp nhảy ra, đứng ở trước mặt Dạ Côn.
Thân thể không có đầu, Dạ Côn hiểu rồi, đây nhất định là một trong thập đại Ma Thần thủ vệ nói tới, Thạch Âm!


Ôi cha mạ ơi, bị nhốt trong địa lao đều có thể gặp Ma Thần, vận khí này thật không tầm thường a.
Chỉ thấy Ma Thần mở tay ra, đầu rơi vào trong lòng bàn tay, hai tay bưng lấy đầu, sau đó trực tiếp đâm một cái!


Dạ Côn choáng váng, đầu bị chặt đứt, liền lắp lại như thế sao? Có phải quá qua loa rồi hay không? Ngươi tối thiểu cũng phải lấy chỉ may mấy lần chứ.


Dần dần, Dạ Côn từ bên trong sợi tóc dơ dáy bẩn thỉu nhìn thấy một đôi mắt màu xanh lục, con ngươi kia có chút kỳ quái, tựa như cánh hoa, có chút mê người.
- Ngươi là nhân loại."
Thạch Âm phát ra âm thanh trầm thấp, ở trong âm thanh của nam nhân, xem như dễ nghe.
Dạ Côn tò mò hỏi:
- Ngươi là Ma tộc?


- Nhân loại làm sao lại ở Thiên Cung.
- Ngươi làm sao lại ở Thiên Cung.
Theo hai người đối hỏi, ánh mắt cũng là xuất hiện nghi hoặc thật sâu.
- Nhân loại, bản tọa không giết ngươi, đó là bởi vì ngươi thả bản tọa ra!


- Khoan khoan khoan, cái gì gọi là ta thả ngươi ra, ngươi nói rõ ràng, đừng oan uổng người tốt.
Thạch Âm duỗi ngón tay ra, ngón tay này dài nhỏ, móng tay trắng hếu. . . chỉ phù bình an.
Dạ Côn nhìn phù bình an một chút, thì thào nói ra:
- Ngươi nói là, phù bình an i phóng xuất ngươi ra?


- Không sai, nhân loại. . . có thể sống sót ở trước mặt bản tọa, đủ cho ngươi thổi cả đời.


Đọc truyện chữ Full