Trước đó Côn ca từng gặp qua Ma tộc biết khoác lác, thế nhưng thổi ác như vậy, duy chỉ có ngươi.
Không hổ là Ma Thần Ma tộc, khẩu khí có một loại khí chất riêng.
Chỉ là Côn ca không nghĩ tới, phù bình an Mộ Dung Khang đưa tới, lại chính là Linh Phù phóng thích Ma Thần, dùng chút bản lĩnh ấy của Mộ Dung Khang khẳng định không làm được.
Nhớ tới trước đó Mộ Dung Khang nói, xem ra Thiên Cung cố ý thả Ma Thần ra.
Nếu như hiện tại mình trở mặt với y, chẳng phải sẽ để đám người Thiên Cung kia chiếm tiện nghi?
Cho nên phải thật bình tĩnh, phải cùng vị Ma Thần này trao đổi thuật trảm phong một chút.
- Ngươi thật đúng là Ma tộc?
Dạ Côn giả vờ hỏi.
Ánh mắt Thạch Âm hơi hơi tụ họp một chút, cảm thấy vô cùng kiêu ngạo vì mình là Ma tộc.
- Bản tọa chính là một trong thập đại Ma Thần, hôm nay cho ngươi mở mang tầm mắt, có thể nhìn sự oai hùng của bản tọa ở khoảng cách gần như thế.
Ọe ~
Côn ca thật muốn phun, ngươi có thể càng không biết xấu hổ hơn không. . . còn oai hùng đây.
Vừa mới ra tới, liền đầu đều không có, nhất định muốn Côn ca phải nói trắng ra sao.
- Oa, nguyên lai là thập đại Ma Thần một trong, thật là lợi hại nha.
Dạ Côn chắp tay trước ngực, bộ dáng bị Ma Thần đại nhân mê hoặc, khiến cho Thạch Âm vừa mới giành lấy cuộc sống mới cảm giác toàn thân thoải mái, cảm giác cung kính này, thật khiến người ta vui vẻ a.
- Nhân loại, nếu ngươi thả bản tọa ra, như vậy bản tọa sẽ đồng ý với ngươi một chuyện.
Thạch Âm chắp tay từ tốn nói.
Dạ Côn làm sao cảm giác, những đại nhân vật này đều thích chắp tay ở phía sau nói chuyện, như thế liền có thể biểu hiện ra uy vọng sao. . .
Bất quá Ma Thần thế mà cho mình một cái điều kiện, như vậy phải lợi dụng thật tốt mới được.
Điều kiện gì mới có lợi cho mình đây.
- Không vội vã, ngươi có thể từ từ suy nghĩ, ta cũng có thể ngẫm lại, chờ một chút nên ngược sát Thần tộc trong Thiên Cung như thế nào.
Khóe miệng Thạch Âm xuất hiện một vệt lãnh ý.
Dạ Côn thấp giọng nói ra:
- Ma Thần đại nhân, ngươi còn không biết sao. . . hiện tại Thiên Cung sớm đã không phải Thiên Cung trước kia, Thần tộc căn bản không có ở nơi này, đổi thành nhân loại.
- Cái gì?! Không có khả năng, Thần tộc cao ngạo làm sao có thể chắp tay nhường Thiên Cung cho người khác, cho dù lại chém đầu ta một lần, ta cũng sẽ không tin!
Thạch Âm quát lạnh một tiếng, thân thể trong nháy mắt liền biến mất, tựa hồ đi kiểm chứng sự thật.
Dạ Côn vỗ vỗ miệng của mình, nói với y những chuyện này làm gì, điều kiện của mình còn chưa nói đây.
Nhưng mà còn chưa nghĩ xong, Thạch Âm lần nữa xuất hiện ở trước mặt, vẻ mặt âm thật lạnh.
- Thần tộc đáng chết, thế mà thật cấp Thiên Cung cho nhân loại! Đáng giận a! ! !
Thạch Âm nắm chặt hai quả đấm, phảng phất muốn chùy bạo Dạ Côn ở trước mặt để tiết hận.
- Ma Thần đại nhân, ngươi cũng đừng nhụt chí, hiện tại ngươi có nhiều thời gian giết Thần tộc, không vội.
Dạ Côn cực lực an ủi.
Thạch Âm lạnh mặt:
- Ngươi nói cũng đúng, bất quá Thần tộc nguyện ý nhường Thiên Cung cho nhân loại, như vậy nhân loại nơi này đều là chó săn của Thần tộc, cũng không cần lưu lại.
Nhìn bộ dáng của Ma Thần, cảm giác sắp tới một đợt đại khai sát giới, có lẽ lục đại gia chính là muốn phóng thích Ma Thần, sau đó giở chút thủ đoạn.
Đột nhiên! Dạ Côn nghĩ đến chuyện gì, một chiêu này nếu như dùng đến, như vậy mình bị động, trong nháy mắt liền biến thành chủ động!
- Ma Thần đại nhân, ta bên này vừa vặn có một chuyện muốn nhờ.
Nghe thấy nhân loại nhỏ bé trước mặt có chuyện nhờ mình, Thạch Âm hơi hơi cao ngạo một thoáng:
- Nói đi.
Chỉ thấy Dạ Côn ở trước mặt Thạch Âm nói nhỏ vài tiếng, Thạch Âm càng nghe mặt càng lạnh.
- Ngươi thế mà đưa ra yêu cầu vô lễ như thế, nếu không phải ngươi phóng xuất bản tọa ra, bản tọa một ngón tay đều có thể đâm chết ngươi!
- Ma Thần đại nhân, vừa rồi ngươi còn nói điều kiện gì đều có thể đáp ứng ta, hiện tại lại hối hận... quá không tốt đi, người trong Ma tộc các ngươi, đều không giữ chữ tín như thế sao?
Dạ Côn chỉ có thể kích một thoáng, dù sao ý nghĩ này quả thật không tệ.
Thạch Âm hừ lạnh một tiếng:
- Bản tọa đường đường là Ma Thần, cần phải lừa gạt một nhân loại nhỏ bé như ngươi sao
- Vậy Ma Thần đại nhân đã đồng ý sao?
- Cũng không có, hiện tại ta giết ngươi, liền không có ai biết được cuộc trò chuyện giữa chúng ta.
Khóe miệng Thạch Âm nhếch lên một vệt âm lãnh, khiến khóe miệng Dạ Côn giật một cái, không nghĩ tới đường đường Ma Thần, thế mà còn đùa nghịch vô lại.
Chỉ nghe Côn ca lại nói nhỏ vài tiếng, khiến vẻ mặt Thạch Âm sinh ra một chút nghi hoặc, tựa hồ đang phán đoán vấn đề Dạ Côn nói.
- Ta thấy tiểu tử ngươi tuổi còn trẻ liền miệng lưỡi trơn tru, về sau nhất định thành đại khí.
Dạ Côn làm sao cũng không nghĩ tới, Ma Thần thế mà đối với mình mãnh liệt khen một chầu.
- Ma Thần đại nhân, ngươi cũng thấy đấy, ta bị giam tại đây, khẳng định là nhận lấy oan khuất, nếu ta cứu ngươi một mạng, ngươi cũng nên cứu ta một mạng, ta còn có thể đưa tin cho ngươi lần nữa, cớ sao lại không làm?
Dạ Côn đề nghị, quả thật khiến cho Thạch Âm có chút động tâm, dù sao hiện tại Thạch Âm muốn giết nhất chính là Thần tộc.
Mà lời hứa của Côn ca chính là, có thể giúp đỡ vị Ma Thần này tìm tới vị trí chính xác của Thần tộc.
Nói thật, Côn ca cũng không có nắm chắc, chỉ có thể thử một chút.
- Tiểu tử, ngươi biết lừa gạt bản tọa sẽ có kết quả như thế nào không?
Thạch Âm lạnh giọng nói ra.
Dạ Côn gật đầu một cái:
- Ma Thần đại nhân yên tâm, ta khẳng định sẽ đứng ở bên phía ngươi.
- Rất tốt, đã ngươi nguyện ý gia nhập Ma tộc, vậy bản tọa liền ban cho ngươi ấn ký Ma tộc!
Chỉ thấy móng tay Thạch Âm nhẹ nhàng điểm lấy mi tâm Dạ Côn, còn không đợi Dạ Côn kịp phản ứng, mi tâm Côn ca liền hiện ra một cái ấn ký màu tím.
Dạ Côn khó có thể tin nhìn Thạch Âm, ta nói chính là lời khách khí a, chẳng lẽ ngươi không nghe ra sao. . .
- Về sau ngươi chính là một thành viên của Ma tộc vĩ đại, đồng thời cũng là tâm phúc của Ma Thần Thạch Âm ta.
Dạ Côn: ......
Ai làm tâm phúc của ngươi, đừng tự luyến có được không, tên Thạch Âm này đúng là vừa tự luyến vừa tự cuồng, còn thổi bay cả con trâu.
- Hiện tại ngươi là một thành viên của Ma tộc, như vậy ta giúp ngươi cũng là chuyện đương nhiên, không tồn tại hiểu lầm gì đó.
Cho Dạ Côn tăng thêm ấn ký Ma tộc, chẳng qua là một loại thủ pháp của Thạch Âm, đám nhân loại làm chuyện như vậy, khẳng định không được, nhưng nếu như là người trong Ma tộc, vậy liền được, thậm chí còn có thể truyền ra một đoạn giai thoại.
Dạ Côn biết hiện tại không có biện pháp, sau này nghĩ cách xóa đi vậy.
- Ta vậy mà gia nhập Ma tộc vĩ đại, trời ạ. . . ta thực quá may mắn, tạ ơn Ma Thần đại nhân.
Dạ Côn ôm quyền cảm tạ, cảm tạ cả nhà ngươi, thế mà biến ta thành Ma tộc.
- Hiện tại đừng gọi ta là Ma Thần đại nhân, gọi ca.
Dạ Côn: ......
Trước kia chỉ có người khác gọi mình ca, hiện tại tên Ma Thần này lại muốn chiếm tiện nghi, thật không biết xấu hổ.
- Như vậy sao được, vị trí của ngươi ở trong lòng ta. . . không thể loạn. . . vẫn là dùng tôn xưng, như thế trong lòng ta mới dễ chịu được.