TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 872: Bảo Bảo Không Chơi Nữa

Nguyên bản kế hoạch lục đại gia chính là muốn để Thiên Cung bị hư tổn nhất định, như thế mới có thể thể hiện ra chiến đấu thảm liệt.




Nhưng nếu như tổn thất quá lớn, Thần tộc khẳng định sẽ truy trách, một chiêu này rõ ràng không phải tổn thương phạm vi nhỏ, thật có thể đả kích đến căn cơ của Thiên Cung.
- Diêm Dương Văn!
Thượng Quan Đức Nguyên gầm thét một tiếng.


Một chiêu mạnh mẽ như vậy, sợ chỉ có Diêm Dương Văn đi ngăn cản mới có chuyển cơ.
Thậm chí liền Lăng Chiến hung hăng càn quấy lúc này cũng không dám mạo hiểm đở lấy, sợ mình bị trọng thương, như vậy thì không tốt rồi.


Chẳng qua là hiện tại biểu lộ Diêm Dương Văn tựa hồ giống như đang xem kịch, căn bản không có ý xuất thủ.
- Cầu cầu thật xinh đẹp.
Diêm Dương Văn bị tử sắc điện cầu hấp dẫn đến.
- Diêm Dương Văn, nhanh phá hủy điện cầu!
Mộ Dung Châu quát lớn.
Diêm Dương Văn nhẫn nhịn nghẹn miệng:


- Ta không đi đâu, xinh đẹp như vậy, ta phải gọi thê tử cùng nhi tử chơi đá cầu.
Gia Cát Nhất Cách nhíu chặt lông mày:
- Diêm Dương Văn, nếu như ngươi không đem hủy điện cầu, Diêm Tiếu sẽ không bao giờ chơi với ngươi nữa.
Diêm Dương Văn dừng một chút, hướng phía mọi người không vui nói ra:


-Các ngươi thật rất đáng ghét!
Không có cách, Diêm Dương Văn vẫn muốn chơi cùng Diêm Tiếu, thân hình lóe lên, trực tiếp xuất hiện ở phía dưới quả cầu ánh sáng màu tím.


Mà Thạch Âm cũng không có ngăn cản, có thể cảm giác được. . . người này tựa hồ là người mạnh nhất trong sáu người, cũng muốn nhìn thực lực của y một chút.


Diêm Dương Văn ngẩng đầu nhìn quả cầu ánh sáng màu tím, một đầu tóc hoa điên cuồng bay lượn, dưới mặt đất bắt đầu xuất hiện vết nứt, trên mặt làn da điên cuồng vặn vẹo, rõ ràng khí tức tử sắc điện cầu mang tới cường hãn đến cỡ nào.


Nhưng muốn mạng chính là, lúc này Diêm Dương Văn cũng không có thúc giục chuyển động đạo lực bên trong thân thể, chẳng qua là ngây ngốc nhìn, lập tức giơ hai tay lên.
- Diêm Dương Văn!


Chu Bán Sinh gầm thét một tiếng, là đang nhắc nhở Diêm Dương Văn, ngươi phải phóng thích thực lực đi, ngươi như thế sẽ chết!
- Làm gì. . .
Mọi người: ......
Khóe miệng Thạch Âm cũng giật một cái, nguyên lai là kẻ ngốc.


Liền Dạ Côn cũng cảm thấy như vậy, lục đại gia thế mà còn có người như vậy, quả thật khiến người ta kinh ngạc tán thán không thôi.
Trong lúc mọi người cảm thấy Diêm Dương Văn sẽ chết, ở sau lưng Diêm Dương Văn thế mà xuất hiện một cái hư ảnh to lớn.


Cái hư ảnh này chính là bản thân Diêm Dương Văn, động tác cùng một dạng với bản thể!
Ầm!
Theo một tiếng vang trầm, hư ảnh thế mà giơ hai tay lên mạnh mẽ đón lấy điện cầu, một cỗ sóng khí hướng phía bốn phía dũng mãnh lao tới, thổi đám người xung quanh thất kinh bát tán.


Côn ca rốt cuộc thoát ly đại tỷ ôm ấp, tranh thủ thời gian chạy đến nằm bên cạnh Hào Lợi, Gia Cát Nhất Cách liếc mắt nhìn Dạ Côn, ánh mắt lúc đó lộ ra tán thưởng, khó trách tôn nữ coi trọng hắn, nam nhân như vậy, quả thật rất có mị lực.


Nếu như có thể có tóc, chỉ sợ càng được các cô nương yêu thích.
Lúc này mọi người mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, nào dám nhìn náo nhiệt, điên cuồng đào mệnh.


Mặc dù vừa rồi đón lấy, thế nhưng tử sắc điện cầu cũng không có tan biến, vẫn hiện ra một loại xu thế hạ xuống.


Diêm Dương Văn có thể cảm giác được uy lực của tử sắc điện cầu, lúc này vẻ mặt đỏ lên, từng sợi gân xanh toát ra, đối mắt lập tức biến thành màu đỏ, thân thể đột nhiên bộc phát ra một cỗ năng lượng kinh khủng.
- Ta chán ghét quả cầu này!


Điện cầu tựa hồ làm Diêm Dương Văn rất đau, khiến Diêm Dương Văn rất tức giận, tay phải hướng về sau kéo một phát, trực tiếp một quyền đánh lên.
Mà động tác của hư ảnh to lớn cũng giống như thế, chân thực đánh vào điện cầu.


Năm vị gia chủ khác lập tức bày ra phòng hộ, nếu một quyền này nổ tung, chỉ sợ phạm vi liên lụy sẽ rất lớn.
Nhưng mà nổ tung trong tưởng tượng không có, Diêm Dương Văn một quyền này, thế mà đánh tử sắc điện cầu trở về, hướng phía Thạch Âm lao tới.


Chuyện này khiến ngũ đại gia vô cùng khiếp sợ, biết thực lực cái tên này rất mạnh, nhưng không nghĩ tới. . . thế mà đã đến trình độ này.
Chỉ là người choáng váng, nếu như người không có ngốc, vị trí gia chủ này khẳng định là của y rồi.


Thạch Âm cũng không nghĩ tới, kẻ ngu này còn có thực lực như thế, vẫn là hơi đánh giá thấp, ở trong nhân loại. . . chỉ sợ kẻ ngu này là người mạnh nhất.
Đối mặt với tử sắc điện cầu, Thạch Âm đơn giản đưa tay, lấy mu bàn tay vỗ.
Bịch một tiếng!


Tử sắc điện cầu kinh khủng trực tiếp bị đánh bay, hướng phía chân trời bay đi, rơi xuống một nơi nào đó.
Thấy điện cầu biến mất, mọi người mới hơi nhẹ nhàng thở ra, nhưng mà Thạch Âm rất muốn nói, vật như vậy, bản tọa có thể ném mấy trăm lần cho các ngươi.


Mà lúc này Diêm Dương Văn dần dần khôi phục bình thường, nguyên bản ánh mắt màu đỏ tươi biến thành màu đen.
- Đau chết bảo bảo, bảo bảo không chơi nữa.
Ánh mắt Diêm Dương Văn ngưng ra nước mắt, nhìn bàn tay đỏ bừng, muốn khóc.


Còn không đợi năm nhà khác nói gì, Diêm Dương Văn thế mà liền chạy!
Năm nhà liền ngu ngốc như, tên mạnh nhất thế mà chạy, trời ạ. . .
Không có biện pháp, hiện tại chỉ có thể dựa vào mình!
- Ha ha ha, thú vị.
Thạch Âm bỗng nhiên cất tiếng cười to.


Nhưng mà tiếng cười như vậy đối với năm nhà mà nói, chính trào phúng là lớn lao.
- Ma Thần, ngươi đừng cuồng vọng!
Lăng Chiến tràn ngập nộ khí, nhưng cũng không dám liều lĩnh ra tay.


- Thằng ngốc vừa rồi hẳn là người mạnh nhất trong số các ngươi đi, đáng tiếc. . . nếu như y là người bình thường, bản tọa còn có thể chơi với y một lúc, dù sao trong nhân loại xuất hiện cường giả như vậy, vẫn là chuyện rất hiếm hoi, thật là đáng tiếc.


Thạch Âm liên tục thở dài, xem ra không giống giả vờ, dù sao ở trong lòng Thạch Âm, nhân loại có thể tu luyện tới cảnh giới như thế, đúng là kỳ tích, chuyện không thể nào.
Thượng Quan Đức Nguyên nhíu chặt lông mày, hai tay đột nhiên vạch ra vô số hư ảnh.
Thạch Âm nhìn Thượng Quan Đức Nguyên cười cười:


- Ấn ký, Thần tộc còn dạy các ngươi chiêu này, cũng khá hào phóng, đáng tiếc chiêu này đối phó Ma tộc bình thường có thể có hiệu quả, đối với bản tọa mà nói, còn chưa đủ!
- Ma Thần, ngươi quá đề cao mình!
Sau lưng Thạch Âm bỗng nhiên vang âm thanh.


Đầu Thạch Âm thế mà trực tiếp xoay ra sau, nhìn Mộ Dung Châu đang kết ấn:
- Lại là ấn ký, có chút thú vị.
- Ma Thần, năm đó Thần tộc có thể phong ấn ngươi, như vậy bây giờ, chúng ta cũng có thể!


Mộ Dung Châu trầm giọng nói ra, ở loại tình huống này, chỉ có thể phong ấn lần nữa, thực lực Ma Thần đã vượt ra khỏi dự tính.
Hy vọng có thể hữu hiệu đi!
Nhưng mà Thạch Âm sầm mặt lại:
- Cái gì! Các ngươi đây chẳng lẽ là! ! !


Thấy Ma Thần lộ ra ánh mắt kinh ngạc, ngũ đại gia tựa hồ thấy được hy vọng, Thượng Quan Đức Nguyên cười nói:
- Không sai! Đây là Phong Ma ấn ký! Loại khí tức này ngươi hẳn biết đi!
- Không có khả năng! Thần tộc sao lại giao Phong Ma ấn ký cho các ngươi!


Thạch Âm rung động không thôi, vội vàng hấp tấp hướng phía mọi người quát.
Mà ở dưới chân Thạch Âm, đã xuất hiện một cái trận pháp phong ấn to lớn, từng đạo phù văn đang dần dần khắc hoạ ra.
Loại cảm giác quen thuộc trong nháy mắt xông lên đầu!


Đọc truyện chữ Full