Thượng Quan Đức Nguyên cùng Mộ Dung Châu thấy Ma Thần lộ ra biểu lộ kinh hoảng, sắc mặt kéo căng dần dần thư giãn xuống.
Ba người khác cũng hơi nhẹ nhàng thở ra, sớm biết kết quả như vậy, liền sẽ không thả Ma Thần ra ngoài, cũng may hiện tại không có tạo thành sai lầm quá lớn, lúc này giải quyết Ma Thần, đồng dạng cũng có thể hướng Thần tộc bên kia tranh công, hy vọng có thể triệt tiêu một chút sai lầm đi.
Dạ Côn cũng không biết hiện tại Thạch Âm là thật sợ hay là giả sợ, nếu như là phong ấn năm đó, chỉ sợ vẫn có chút nguy hiểm.
Nhìn phong ấn đã khởi động, mà Thạch Âm cũng không có bất kỳ phản kháng, Dạ Côn cảm thấy người anh em này muốn lạnh.
- Phong Ma ấn chính là Thần tộc bí bảo, mà chúng ta thụ Thần tộc chi mệnh, trông coi Thiên Cung, Thần tộc từ bi, truyền phong ấn đại pháp cho bọn ta, chính là để phòng ngừa có một ngày như vậy!
Ngữ khí Thượng Quan Đức Nguyên mang theo một cỗ ý cười, vô cùng tự tin, dù sao loại chuyện phong ấn Ma Thần này, cho dù truyền đến Thần tộc bên kia, đó cũng là nhất đoạn giai thoại.
- Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng!
Lúc này Thạch Âm hoàn toàn hoảng rồi, ánh mắt mang theo kinh hãi cùng không hiểu.
Nhưng mà Phong Ma ấn cũng sẽ không cho Thạch Âm quá nhiều thời gian phản ứng, chỉ thấy Phong Ma ấn dưới chân Thạch Âm bỗng nhiên toát ra mấy cái xích sắt quỷ dị.
Xích sắt, chính là xích sắt trước đó chói trặt Thạch Âm, thật sự là giống như đúc năm đó.
Từng đầu xích sắt màu đen phảng phất thu được sinh mệnh, chói trặt tứ chi Thạch Âm lại, thậm chí liền cổ đều không buông tha.
Thạch Âm bị xích sắt khóa lại vô phương động đậy, tựa như nằm ở trên Phong Ma ấn.
Bỗng nhiên!
Một đạo ánh bạc từ bên trong Phong Ma ấn lóe lên, tốc độ cực nhanh, nhưng vẫn bị Côn ca nhìn thấy.
Không phải chứ. . . Ma Thần lại bị chặt đầu? Mới ra ngoài không bao lâu, vừa rồi còn thổi rất trâu, đảo mắt liền bị đánh mặt, thật là. . . còn nói muốn dẫn mình đi đánh Thần giới, ở Thiên Cung liền trực tiếp vẫn lạc.
Lúc này đầu Thạch Âm lần nữa tách rời với thân thể, thân thể bị xích sắt khóa lại, liền đầu cũng giống như vậy.
Nhìn thấy tình cảnh này, Mộ Dung Châu cười một tiếng, tựa hồ có chút tự giễu, cười mình vừa rồi bị Ma Thần hù dọa, kỳ thật cũng chỉ đến thế.
Lúc này Chu Bán Sinh cũng nhẹ nhàng thở ra, thật là Thần tộc phù hộ, không có phạm phải sai lầm lớn.
Gương mặt kéo căn của Lăng Chiến tràn đầy nụ cười:
- Thôi đi, đây còn là Ma Thần, cũng chỉ đến như thế.
Bốn người khác nhìn về phía Lăng Chiến, phảng phất đang nói, nhìn ngươi vừa rồi còn bị hù như chim cút.
Lăng Chiến nhẫn nhịn nghẹn miệng, biểu thị vừa rồi các ngươi còn không phải như vậy, bị dọa giống như đứa bé.
Chu Bán Sinh trầm giọng nói ra:
- Nhanh kết thúc phong ấn, ta bẩm báo chuyện này lên.
Mộ Dung Châu cùng Thượng Quan Đức Nguyên nhẹ gật đầu, bắt đầu kết thúc công việc.
Nhưng mà chuyện quỷ dị phát sinh, Phong Ma ấn thế mà không giải trừ được, khiến cho hai người nhíu chặt mày.
- Xảy ra chuyện gì?
Chu Bán Sinh nhịn không được hỏi.
Cái trán hai người dần dần toát ra mồ hôi lạnh.
- Không biết xảy ra chuyện gì, phong ấn không thể kết thúc.
Trong lòng Mộ Dung Châu rất nặng nề, cảm giác được một tia không ổn.
Mộ Dung Châu dứt lời, vẻ mặt những người khác lần nữa kéo căng, đây tựa hồ là một cái tín hiệu không tốt.
- Bản tọa lại phải chết sao. . . a. . . bản tọa sắp chết, thật thống khổ. . . đau quá, ha ha ha ha ha. . .
Tiếng cười điên cuồng từ cái đầu kia truyền ra, cực kỳ kinh dị.
Trong lúc nói cười, nguyên bản xích sắt trói ở trên người tựa như bột phấn rơi xuống, mà Phong Ma ấn phía dưới xuất hiện đứt gãy.
Một tiếng kẽo kẹt!
Phốc phốc! ! !
Mộ Dung Châu cùng Thượng Quan Đức Nguyên trong nháy mắt bị cắn trả, trong miệng phun ra máu tươi, cả người theo rơi xuống, sắc mặt tái nhợt.
Vẻn vẹn chỉ là lực lượng cắn trả, liền khiến cho hai người như thế, không hổ là Ma Thần, làm sao có thể bị Phong Ma ấn này nhốt được.
Đương nhiên cũng không phải nói Phong Ma ấn vô dụng, năm đó đúng là dùng Phong Ma ấn phong ấn Thạch Âm lại.
Chỉ là năm đó Thạch Âm đại khai sát giới ở Thiên Cung, thời khắc đến hơi thở cuối cùng, Phong Ma ấn mới đưa đến tác dụng.
Mà Thạch Âm lúc này, đây chính là tình huống đầy máu phục sinh, loại phong ấn này đối với y mà nói, đúng là một chuyện cười.
Vừa rồi không có phản kháng, chính là cảm thấy làm như thế sẽ rất thú vị, liền thích chuyển biến từ hy vọng đến tuyệt vọng của bọn chúng, đặc biệt có cảm giác.
Thạch Âm mở tay ra, cái đầu bên cạnh dần bay vào trong tay, tựa như trước đó, Thạch Âm lần nữa lắp đầu vào thân thể, cùng không có việc gì.
Dạ Côn thật phục, tên Ma Thần này là thật trâu bò a, đầu mất đi vẫn không chết.
- Ai nha, vẫn là quen thuộc loại phương pháp đối chiến kia, đáng tiếc người ở trước mắt đã thay đổi, quá yếu.
Thạch Âm bẻ bẻ cổ, phát ra tiếng vang kẽo kẹt, mang theo ý cười nhìn ba người còn lại.
Gia Cát Nhất Cách thì thào nói ra:
- Sao có thể, đây chính là Phong Ma ấn Thần tộc dạy cho chúng ta! ! !
- Không sai, đây đúng là Phong Ma ấn, nhưng Thần tộc không có nói cho các ngươi biết, Phong Ma ấn chỉ có hiệu quả đối với Ma tướng, đối với Ma Thần, vô dụng, trừ phi các ngươi đánh ta hấp hối, như thế mới được. . . đáng tiếc, các ngươi không làm được.
Đây mới là chỗ Ma Thần tự tin, trực tiếp nói cho các ngươi biết phương pháp, nhưng các ngươi không làm được, hỏi các ngươi có tức hay không. . .
Ba người còn lại, chỉ có Chu Bán Sinh, Gia Cát Nhất Cách, còn có Lăng Chiến.
Ba người liếc nhau một cái, nhìn lại Thượng Quan Đức Nguyên nằm ở dưới đất, còn có Mộ Dung Châu, hiện tại hai người sinh tử không rõ.
Đây quả thực là đã phóng xuất ra một tên yêu quái, liền Phong Ma ấn đều không giải quyết được, đã không biết dùng biện pháp gì.
Thằng ngốc Diêm Dương Văn kia thế mà trực tiếp chạy, nếu như cộng thêm Diêm Dương Văn, có lẽ còn có lực đánh một trận.
- Các vị, xem ra hiện tại chỉ có thể buông tay liều một phen.
Chu Bán Sinh trầm giọng nói ra, cược sai, cho dù liều mạng, cũng phải đè y xuống.
Đối mặt với cục diện như vậy, ba người thật không có lựa chọn lùi bước, bởi vì bọn họ biết, lui là chết. . . không lui, có lẽ còn có thể sống, có lẽ Thần tộc bên kia có thể cảm ứng được, phái ra viện binh.
- Đã như vậy, cũng chỉ có thể buông tay liều một phen!
Gia Cát Nhất Cách quát lạnh một tiếng, lập tức bộc phát ra khí tức kinh khủng.
Mà Chu Bán Sinh cùng Lăng Chiến cũng đồng dạng, ba khí tức ở trong hư không rất rõ ràng, tựa hồ ở phía trên khí tức, có thể hoàn toàn ngăn chặn Thạch Âm.
Nhưng ở trong mắt Thạch Âm, ba người trước mắt, căn bản không phải là một cấp bậc.
Hiện tại còn đứng ở chỗ này không có hạ sát thủ, đó là bởi vì đáp ứng Dạ Côn tiểu lão đệ, thân là Ma Thần, nói chuyện vẫn phải có chữ tín.
- Các ngươi cảm thấy, có mấy phần thắng?
Thạch Âm đột nhiên hỏi.
Chu Bán Sinh hơi hơi híp mắt:
- Cho dù chỉ có một phần, cũng phải đánh ngươi về Thâm Uyên, giữ gìn tôn nghiêm của Thần tộc!