Trước đó Dạ Côn cũng đã phỏng đoán qua, nếu như Thạch Âm cùng mình phối hợp tốt, sứ tỷ lệ gặp thần sẽ rất lớn, hiện tại nghe xong, quả là thế.
Chỉ là hắn có hơi hiếu kỳ, thần sứ sẽ an bài người anh hùng này như thế nào, ngẫm lại thật có chút tò mò đây.
- Chỉ là ta cũng khá kỳ quái, thương thế của ngươi hình như cũng không nặng như trong tưởng tượng vậy.
Gia Cát Nhất Cách nghi ngờ hỏi, trước đó đối kháng với Ma Thần, dáng vẻ phảng phất giống như sắp chết, thế nhưng hiện tại cũng không có như thế, tựa như cả người không có việc gì.
Dạ Côn "mệt mỏi", ngữ khí dần dần biến thấp:
- Ta không sao, thật, khụ khụ khụ. . .
- Nghỉ ngơi thật tốt, muốn ăn cái gì nói Thanh Thanh mang cho ngươi.
Gia Cát Nhất Cách vỗ vỗ bả vai Dạ Côn, thuận tiện cảm thụ khí tức trong người Dạ Côn một thoáng.
Côn ca còn không biết Gia Cát Nhất Cách thăm dò sao? Lập tức khiến khí tức trong người lộn xộn không ổn định.
Gia Cát Nhất Cách tựa hồ cảm nhận được, không nói gì liền rời đi.
Dạ Côn nhẹ nhàng thở ra, thật đúng là kẻ già đời a, hơi có chút sơ hở, liền sẽ bị nhìn đi ra.
Bất quá nhìn ra liền nhìn ra, đều là người một nhà, chẳng lẽ còn muốn vạch trần mình sao.
- Côn ca. . . Côn ca. . .
Gia Cát Nhất Cách vừa rời đi, bên ngoài liền vang lên tiếng la của Mộ Dung Khang.
Đối với Mộ Dung Khang, Dạ Côn hơi khẽ cau mày, tác dụng của phù bình an kia Mộ Dung Khang hẳn không biết, y chỉ là phụ trách đưa cho mình mà thôi.
Mộ Dung Khang đi vào nhà, mắt lộ ra vẻ sùng bái, bộ dáng không chút che giấu.
- Côn ca. . . anh hùng của ta, thật khiến ta sùng bái đầu cuối rạp xuống đất, xin hãy nhận ta cúi xuống!
Nhìn động tác quá mức của Mộ Dung Khang, Dạ Côn cũng cười khẽ một tiếng:
- Không cần khoa trương như vậy.
- Côn ca, hiện tại đáng giá a, toàn bộ Thiên Cung đều đang nghị luận sự tích anh hùng của ngươi, mặc dù ta không có ở hiện trường, thế nhưng vẫn nghe thấy, chính là loại nhiệt huyết sôi trào, hận không thể vọt tới Thâm Uyên chiến với Ma tộc kia.
Mộ Dung Khang nói đến thiên hoa loạn trụy, Dạ Côn cười cười, cảm giác cái tên này quả thật không biết gì cả.
Đúng là như thế, Mộ Dung Châu cũng không có nói cho nhi tử, phù bình an là đồ vật giải trừ phong ấn.
- Côn ca, hiện tại không chút khoa trương, cô nương thích ngươi bây giờ có thể xếp tới Nam Thiên Môn, nếu không phải cảm thấy mặc cảm, liền đã xông vào.
- Có khoa trương như vậy sao. . .
Dạ Côn khẽ cười nói.
- Đúng vậy, những người trước đó nói Côn ca ngươi mưu sát, toàn bộ đều câm miệng hết, Côn ca ngưu bức, trong nháy mắt liền thoát ly khốn cảnh, quá lợi hại.
- Đều là lời từ đáy lòng mà thôi.
Côn ca khiêm tốn nói ra.
Nói thật, Mộ Dung Khang cũng xem như ở cùng Côn ca một thời gian ngắn, đối với những lời kia của Côn ca, Mộ Dung Khang không có tin chút nào, chẳng qua là bội phục Dạ Côn ở trong loại hoàn cảnh này, còn có thể nói ra câu nói như thế kia, mang ra một đợt tiết tấu rất lớn, đổi thành mình, đã sớm bị dọa tê liệt.
- Xem ra ta tặng phù bình an kia, thật có thể phù hộ Côn ca ngươi.
Mộ Dung Khang một bộ dáng vẻ ta có công, cũng có chút vui lây.
Bất quá Dạ Côn cũng cảm thấy, phù bình an tặng quá đúng lúc rồi, không phù bình an này, mình sẽ rất bị động.
Đáng tiếc, hắc thủ phía sau màn vẫn chưa tìm ra, Dạ Côn cảm thấy hắc thủ phía sau màn hẳn không phải lục đại gia, mà là người khác.
Sau đó, Mộ Dung Khang lại biểu đạt lập trường của mình một phen, bộ dáng tuyệt đối trung tâm.
Sau khi Mộ Dung Khang đi, bên tai Dạ Côn cuối cùng có thể thanh tịnh.
- Dạ Côn lão đệ.
Bỗng nhiên một âm thanh khiến Dạ Côn chấn động, chỉ thấy bên cạnh đã xuất hiện một đạo nhân ảnh.
Tiểu tử suất khí từ nơi nào tới.
Chỉ thấy Thạch Âm lúc này đã không phải bộ dáng vừa mới thoát phong ấn, đầu tóc rối bời đã buộc lên, một sợi tóc xanh rơi vào tóc mai, cho người ta một loại cảm giác phóng đãng không bị trói buộc.
Trước đó tóc là che mặt, hiện tại khuôn mặt hoàn toàn lộ ra, tựa như vừa rửa mặt vậy, làn da màu tím thế mà trắng ra, tình thần sáng láng.
- Ngươi là. . . Thạch Âm lão đại ca.
Tốt xấu gì người ta cũng đã giúp mình đại ân, dựa theo bối phận, tiếng lão đại này ca vẫn phải kêu ra, nhiều một người bạn, dù sao tốt hơn so với có thêm một kẻ thù.
Thấy Dạ Côn lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, Thạch Âm cũng rất vui vẻ, rõ ràng là bị tướng mạo của mình làm cho kinh ngạc.
- Ha ha ha, vừa rồi ẩn thân, đi giặt, thay đổi quần áo sạch sẽ.
Thạch Âm vỗ vỗ áo bào cười nói, vừa rồi lãnh khốc, lúc này hoàn toàn không giống.
Chuyện này khiến Dạ Côn có chút kinh ngạc, Ma tộc còn có tồn tại thân hòa như thế sao, không phải từng người hung thần ác sát hay sao, thế này tương phản vẫn có chút mãnh liệt.
- Thạch Âm lão đại ca, ngươi thay đổi như thế, thật có thể mê chết các cô nương ở Thiên Cung a.
- Năm đó ta ở Ma tộc, dung mạo là cao cấp nhất, liền Ma Quân đều không có dung mạo giống như ta.
Thạch Âm tự tin nói ra, cũng không có nói sai, nói dung mạo của y ở Ma tộc xưng thứ hai, vậy liền không có thứ nhất, hoàn toàn xứng với danh xưng Ma tộc đệ nhất mỹ nam.
Dạ Côn kỳ thật muốn nói, chỉ cần ta có tóc, tướng mạo cũng không dưới ngươi.
- Đúng vậy, sự tình hôm nay, còn phải cảm tạ Thạch Âm lão đại ca.
Dạ Côn chắp tay, để một tên Ma Thần phối hợp mình, không phải Ma tộc bình thường có thể làm được, dù sao Thạch Âm đại biểu cho toàn bộ Ma tộc, mỗi một lời mỗi một hành động của y đều có thể đại biểu cho Ma tộc.
Thạch Âm hiểm cười nói:
- Chuyện bản tọa đáp ứng ngươi, đương nhiên sẽ thực hiện.
- Tạ ơn.
- Không cần khách khí như vậy, biểu hiện của ngươi hôm nay cũng phi thường lợi hại, nếu không phải biết trước. . . bản tọa khẳng định sẽ không bỏ qua cho ngươi, buông tha, đối với Ma tộc mà nói, đó chính là tiềm ẩn nguy hại.
- Ha ha ha, Thạch Âm lão đại ca, ta có thể cho rằng ngươi đây là đang thổi phồng ta không.
- Ha ha ha ha. . . quả thật là thế.
Tiếng cười hai người quanh quẩn ở trong phòng, cũng có chút tình nghĩa.
- Tốt, ta hiện tại phải trở về một chuyến, một mình ngươi tại Thiên Cung phải cẩn thận.
Thạch Âm vừa mới ra tới, đương nhiên phải quay về Thâm Uyên, trọng chỉnh đại quân, khai chiến với Thần tộc.
- Yên tâm, sau chuyện này, trong Thiên Cung không ai dám đụng đến ta.
- Vậy thì tốt. . . nhớ phải giúp ta tìm nơi ở của Thần tộc, đến lúc đó hai người chúng ta trực tiếp thẳng hướng Thần tộc.
- Thạch Âm lão đại ca, ngươi phải bảo hộ ta đấy. . .
- Ha ha ha, ta cảm thấy cái miệng này của ngươi là có thể lừa dối Thần tộc đến chết.
Thạch Âm đúng là hiểu như vậy, Dạ Côn tuổi còn nhỏ, bản sự lừa dối lại rất lớn.
- Quá khen, quá khen.
- Nghỉ ngơi thật tốt, ta rời đi trước, mấy ngày nữa gặp.
Nói xong Thạch Âm liền tan biến tại chỗ.
Chuyện này khiến Dạ Côn nhẹ nhàng thở ra, giết đến tận Thần tộc, mình còn chưa tình đến một bước này.
Bất quá vị Ma Thần này rất dễ nói chuyện, điệu không cao, nhìn lục đại gia một chút, từng tên mắt đều mọc trên đỉnh đầu.