TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 878: Chu Công Tử Mặt Mũi Sai Lệch

Có so sánh mới có khoảng cách.
Nói đi cũng phải nói lại, tướng mạo của Thạch Âm lão đại ca quả thật rất anh tuấn.
Thời gian ba ngày rất nhanh đã trôi qua, ba ngày này Dạ Côn ăn đủ loại thuốc bổ, điều dưỡng thân thể.




Mà Gia Cát Thanh cùng Mộc Lưu song song ở bên cạnh chiếu cố, Côn ca là chính nhân quân tử, tay nhỏ đều không sờ một chút, chớ nói chi là thân đôi môi nhỏ nhắn.


Chẳng qua là mỗi khi màn đêm tiến đến, thời điểm uống xong thuốc bổ, cũng cảm giác trong lòng xao động, thật muốn vứt bỏ điểm mấu chốt của mình, trước sướng rồi lại nói.
Thế nhưng Côn ca là loại nam nhân kia sao, cho dù đầu hàng trên nhục thể, thế nhưng ở trên tinh thần, tuyệt đối sẽ không khuất phục.


Ngày thứ tư, Gia Cát Nhất Cách rốt cuộc mang tin tức đến, phải gặp mặt thần sứ!
Nghe thấy tin tức như vậy, Dạ Côn rất chờ mong, cũng không biết bộ dạng thần sứ thế nào.


Dạ Côn hết sức tò mò, kỳ thật lục đại gia cũng rất tò mò hình dạng thần sứ như thế nào, dù sao cho tới nay, đều chỉ có âm thanh, mà lần nhờ phúc của Dạ Côn, có thể nhìn thấy thần sứ.
- Dạ công tử, ta cảm thấy ngươi nên mặc bộ đồ có áo choàng đỏ này, rất đẹp.


Mộc Lưu đặc biệt chọn một bộ hoa phục cho Dạ Côn, đi gặp thần sứ, cũng không thể quá tùy tiện.
Nhưng mà Gia Cát Thanh lại chọn cho Dạ Côn một bộ hoa bào có áo choàng màu vàng, màu chủ đạo đều là màu vàng kim, dùng kim tuyến may thành, thoạt nhìn rất hoa lệ.
Mộc Lưu nghiêm túc nói:


- Thanh Thanh, kim tuyến này không tốt lắm đâu, có phải có chút không lễ phép hay không?
-"àm sao lại thế, Dạ công tử ngươi nói có đúng không.
Dạ Côn ngồi ở bên cạnh rất lâu rồi, cuối cùng có cơ hội dừng cuộc tranh luận của các nàng lại:


- Ta cảm thấy Mộc Lưu nói không sai, Thanh Thanh ngươi chọn rất tốt, thế nhưng có chút khoa trương, mặc y phục do Mộc Lưu chọn đi, khiêm tốn một chút không phải chuyện xấu.
Gia Cát Thanh nhẫn nhịn nghẹn miệng, mà Mộc Lưu lại rất vui vẻ, cầm áo choàng trong tay chạy chậm đến bên cạnh Dạ Côn.


Dạ Côn tiếp nhận áo bào, lập tức liền đi thay.
Lúc Côn ca đi ra, Gia Cát Thanh cùng Mộc Lưu tựa hồ có chút mê ly, trong lòng đều đang nghĩ tới một vấn đề, nếu như Dạ công tử có tóc, chỉ sợ sẽ càng ghê gớm.


Trong lòng cũng muốn hỏi hỏi Dạ công tử, vì sao ngươi lại không có tóc, thế nhưng lại sợ đâm vào vết thương của Dạ công tử, nữ nhân thông minh, chắc chắn sẽ không chạm vào vết sẹo của nam nhân.
- Thế nào?
- Đẹp mắt.
Gia Cát Thanh cùng Mộc Lưu dịu dàng nói ra.
Dạ Côn vỗ vỗ áo choàng:


- Hôm nay cũng muốn gặp một lần, bộ dạng thần sứ dài ngắn thế nào.
- Dạ công tử, nhìn thấy thần sứ không nên quá tùy tiện, phải lưu lại ấn tượng tốt.


Gia Cát Thanh phảng phất đã xem mình như thê tử của Dạ Côn, đi lên phía trước giúp Dạ Côn chỉnh sửa áo choàng một thoáng, Mộc Lưu cũng giống như vậy, một trước một sau kẹp lấy Côn ca.


Trong lòng Dạ Côn cũng rất bất đắc dĩ, sau khi giải quyết xong chuyện ở Thiên Cung, khẳng định phải trở về, đến lúc đó đã định trước sẽ trở thành nam nhân cặn bã.
Hiện tại có nên nói rõ luôn không, đau dài không bằng đau ngắn.


- Biết rồi, ta đi trước, thời gian cũng không sớm. . . không thể để thần sứ chờ ta được.
Dạ Côn cười cười, để sau hãy nói vậy.
Gia Cát Thanh cùng Mộc Lưu đưa Dạ Côn ra cửa, mới trở về phòng.


Nhưng mà Côn ca vừa đi ra đại môn Gia Cát, liền nhìn thấy rất nhiều người đứng ở bên ngoài, tình huống này không khác với ngày đó là bao.
- Anh hùng!
Mọi người bỗng nhiên uống một tiếng, lập tức chắp tay với Dạ Côn, biểu đạt kính ý trong lòng.
Dạ Côn dừng một chút, lập tức khiêm tốn nói ra:


- Anh hùng thật không dám nhận, mọi người không cần như thế.
- Anh hùng, nếu không có ngươi, chúng ta đã bị Ma Thần giết chết, ngươi đáng để chúng ta cúi đầu.
- Không sai, không có anh hùng ngươi, liền không có chúng ta.
- Anh hùng, ta muốn gả cho ngươi.


Các cô nương đã cầm lòng không được, dồn dập hướng phía Côn ca ném ra lời cầu thân, Côn ca chịu không được, không phải nói cô nương Thiên Cung rất hàm súc sao. . . xem ra căn bản không có chuyện kia.
- Ta cũng chỉ làm chuyện một người Thiên Cung nên làm, mọi người thật không cần phải như thế.


Nói xong Dạ Côn liền tranh thủ thời gian chạy, bằng không đợi chút nữa sẽ bị vây lại, người tới càng ngày càng nhiều.
Nhìn Dạ Côn chạy, mọi người cũng chạy theo, một bên chạy một bên hò hét.


Tràng diện hiện tại chính là, Dạ Côn chạy ở phía trước, phía sau có một đám người chạy theo, tựa như muốn đánh chết Côn ca vậy.
Dạ Côn hô to người Thiên Cung quá cố chấp, sớm biết ngày đó liền khiêm tốn, không nói mấy lời như vậy.


Rất nhanh, Dạ Côn đã đi tới phủ đệ Chu gia, nhóm người phía sau mới hơi tỉnh táo lại, còn không có lá gan vọt thẳng vào phủ đệ của gia chủ.
- Các vị, đều trở về đi, cảm ơn. . .
Dạ Côn hướng phía mọi người phất phất tay, cảm giác người ở Thiên Cung, vẫn rất khả ái.


Nhìn Dạ Côn đi vào phủ đệ của gia chủ, đám người cũng không có tản ra, mà là đứng ở bên ngoài.
Lần nữa đi vào phủ đệ Chu gia, Dạ Côn cũng không có tâm tình phức tạp, chỉ là cảm thấy rất thoải mái, đi trên đường, đều là loại mang theo tiếng gió kia.


Tục xưng, bộ pháp lục thân không nhận.
- Nha, Chu thiếu.
Còn chưa đi được mấy bước, Dạ Côn đã nhìn thấy hai người quen, đó không phải là Chu Tuấn sao. . . bên cạnh còn có Thượng Quan Tử Tài.
Hai người nguyên bản đang trò chuyện, chợt nghe âm thanh nhìn sang.


Chu Tuấn nhìn gương mặt của Dạ Côn, liền muốn dùng đao chém một phát, con hàng này. . . sao lại không bị Ma Thần giết đi!
Thậm chí còn được thả, được người Thiên Cung xem như anh hùng, thần sứ đều muốn gặp hắn.
Chuyện tốt đều bị hắn chiếm hết, ông trời thật bất công a!


- Thượng Quan cũng ở nơi đây à, trò chuyện gì đấy.
Dạ Côn cười nói, tựa như cùng lão bằng hữu chuyện trò vui vẻ.
Thượng Quan Tử Tài gạt ra nụ cười chắp tay:
- Nguyên lai là Dạ công tử, đã lâu không gặp, thân thể vẫn tốt chứ?


- Đương nhiên, một chút việc cũng không có, chẳng qua là mặt mũi này của Chu thiếu. . .
Dạ Côn cảm giác mặt mũi Chu Tuấn đều không đối xứng, một quyền kia thật là nặng, mặt đều bị đánh sai lệch.


Chu Tuấn kém chút nhịn không được trực tiếp ra tay, cũng may Thượng Quan Tử Tài đè lại, hiện tại nếu động Dạ Côn, chỉ sợ cha ngươi đều không gánh nổi ngươi.
- Tạ ơn Dạ công tử quan hệ, không sao cả.
Chu Tuấn cắn răng nói ra.


- Không sao thì tốt, bất quá có bệnh phải trị, nhất là mặt mũi này, chỉ sợ sau này thê tử cũng không dễ tìm.
Chu Tuấn nắm thật chặt nắm đấm, thật muốn liều mạng xông tới, dù cho đánh không lại, nhưng cũng có thể trút giận một phen.
- Tạ ơn Dạ công tử
Chu Tuấn nhất cuối cùng vẫn là nhịn được.


Dạ Côn thầm nghĩ Chu Tuấn học khôn, này đều có thể nhịn được, xem ra đã lớn lên. . .
- Không có việc gì, ai bảo chúng ta là bằng hữu đây.
Chu Tuấn nghe xong lời này, con mắt trắng dã, lập tức cảm giác hầu nông trào máu tươi, đây là bị giận đến mức muốn thổ huyết.
Dạ Côn cười nói:


- Không quấy rầy hai vị, ta đi vào trước.
Nhìn Dạ Côn nghênh ngang rời đi, Chu Tuấn thổi phù một tiếng, trực tiếp phun một ngụm máu.
- Không có sao chứ.
Thượng Quan Tử Tài nhíu mày, thế mà bị tức đến thổ huyết, thế này thì quá mức rồi.
Chu Tuấn lau máu tươi, ánh mắt âm lãnh.


Đọc truyện chữ Full