Ba!
Bỗng nhiên có một thanh âm vang lên, chỉ thấy Chu Bán Sinh trực tiếp cho Chu Tuấn một cái bạt tai vang dội, đánh Chu Tuấn té xuống đất.
Chu Tuấn bị đánh đến hồ đồ, bụm mặt ngốc ngốc nhìn phụ thân, phảng phất đang hỏi, vì sao người lại đánh con, mà không phải giúp con đánh hắn?
Sau khi Chu Bán Sinh đánh xong liền chắp tay với Hải Chi nói ra:
- Hải Chi đại nhân, nghiệt tử nghiệp chướng nặng nề, bôi đen Thần tộc.
- Chu Bán Sinh, ngươi dạy ra một đứa con trai tốt! ! !
Hải Chi lạnh giọng nói ra, loại chuyện này các ngươi làm thì làm, còn để cho người ta bắt thóp, vậy không đúng chính các ngươi!
Trong lòng Chu Bán Sinh cảm thấy nặng nề, trực tiếp quỳ gối ở trước mặt Hải Chi, Chu Bán Sinh vừa quỳ xuống như thế, ngũ đại gia toàn bộ quỳ theo, thế hệ trẻ tuổi cũng lập tức quỳ xuống.
Cũng chỉ có Dạ Côn không có quỳ, thản nhiên đứng đấy.
Hải Chi chậm rãi đứng dậy, trầm giọng nói ra:
- Thiên Cung, là một nơi thưởng phạt phân minh, làm chuyện tốt, Thần tộc thưởng, làm chuyện xấu, phạt!
Nghe Hải Chi nói như thế, Chu Tuấn mặt xám như tro, gắt gao dập đầu:
- Hải Chi đại nhân, không phải như thế. . . ta đối với Thần tộc Nhật Nguyệt chứng giám. . .
- Nhật Nguyệt chứng giám, ha ha. . .
Hải Chi bỗng nhiên cười lạnh vài tiếng, khiến mọi người ngay cả thở mạnh cũng không dám, nghe Hải Chi nói thế, hình như còn có chuyện khác muốn nói.
- Đừng tưởng rằng chuyện xảy ra ở trên Huyền Nguyệt đại lục, Thần tộc không biết gì cả, không nói. . . chẳng qua là muốn nhìn các ngươi đang làm gì mà thôi!
Mọi người nghe xong sững sờ, không rõ lời này có ý gì.
- Mấy năm trước, phía trên Huyền Nguyệt đại lục xuất hiện Ma Tướng, hình như chính là phát sinh tại Thái Kinh.
Hải Chi từ tốn nói.
Trong nháy mắt Dạ Côn liền nghĩ tới, năm đó Ma tộc vây công Thái Kinh, mặc dù chỉ là nhân vật cấp bậc Ma Tướng, nhưng Ma tộc vẫn đã thoát khỏi phong ấn.
Tất cả mọi người dừng một chút, tựa hồ cũng không biết chuyện này.
- Theo ta được biết, lần kia phóng xuất ra Ma Tướng, chính là một thành viên của Thánh Thiên gia, chỉ bằng vào Thánh Thiên gia, căn bản không thể làm được chuyện phóng thích Ma tộc này.
Hải Chi nói xong, mọi người liền biết y có ý gì, đây là tới truy trách!
Cổ tộc ở trên Huyền Nguyệt đại lục, kỳ thật cũng là người của Thiên Cung, cho nên nói. . . trong Thiên Cung có người liên hệ mật thiết với Thánh Thiên gia.
Chu Bán Sinh lập tức nhìn về phía nhi tử, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ là tên nghiệt tử này?!
Sắc mặt Chu Tuấn càng không xong, bởi vì Hải Chi nói Thánh Thiên gia. . . Chu Tuấn từng tiếp xúc, thậm chí còn hợp tác qua.
Chính là cùng người tên Thánh Thiên U Tuyền kia!
Nhưng mình căn bản không có cho y đồ vật gì! ! !
- Hải Chi đại nhân, ta không biết, ta thật không biết gì cả.
Trong lòng Chu Tuấn biết, Hải Chi khẳng định biết chút gì đó, rõ ràng là muốn nói cho mình.
Hải Chi âm u nói ra:
- Ta còn chưa nói là ngươi, ngươi lại phủ định nhanh như vậy.
Dạ Côn phục, Chu Tuấn có phải ngốc hay không, nhìn chuyện tốt ngươi làm, đó không phải là đẩy cha ruột vào trong hố lửa đẩy sao.
Thân đệ đệ không chỉ muốn hại mình, điên lên ngay cả phụ mẫu cũng không tha.
- Hải Chi đại nhân, ta cùng Thánh Thiên U Tuyền chẳng qua là đạt thành hợp tác, ta cũng không có cho y đồ vật có thể phóng thích Ma tộc.
Nói đến phóng thích Ma tộc, trong lòng mọi người liền nghĩ đến một người.
Đó chính là Mộ Dung Châu, lần này ngay cả Ma Thần đều có thể thả, chỉ là một tên Ma Tướng, chuyện dễ như trở bàn tay.
Mà hiện tại Mộ Dung Châu cũng bị dọa không nhẹ, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ thần sứ đã biết. . . lần này Ma Thần là mình thả ra?
Cái nồi này mình nhất định không thể cõng, muốn cõng, mọi người cùng nhau cõng, đây đều là chuyện mọi người thương lượng trước.
Hải Chi nghe xong thấp giọng nói ra:
- Ma tộc chính là tai họa ngầm lớn nhất của Thần tộc, nếu có người muốn mượn Ma tộc gây sự, như vậy Thần tộc sẽ không nhân từ nương tay, Thánh Thiên gia đã không cần phải tồn tại, Thiên Cung người nào có quan hệ với Thánh Thiên gia, đều bị trọng phạt!
Xong, trong đầu Chu Tuấn xuất hiện một chữ này.
Lúc này Chu Bán Sinh cũng không còn để ý, tranh thủ thời gian cầu xin:
- Hải Chi đại nhân, những chuyện nghiệt tử làm đều là vì Thần tộc, khẳng định là có người muốn mưu hại nó, mong đại nhân minh xét!
- Chu Bán Sinh, ngươi không biết dạy con, tội lỗi khó từ, cùng nhau chịu phạt!
Chu Bán Sinh nghe xong toàn thân cứng đờ, thậm chí cảm thấy tất cả những thứ này phát sinh quá nhanh, khó mà tiếp nhận.
- Chu Bán Sinh, Thần tộc tin tưởng ngươi, mới giao Thiên Cung cho ngươi, thế nhưng sau khi giao cho ngươi, lại phát sinh nhiều chuyện như vậy, thậm chí ngay cả Ma Thần đều thoát khỏi phong ấn, về phần làm sao thoát khỏi phong ấn, trong lòng các ngươi hẳn hiểu hơn ta.
Trong lòng mọi người lần nữa lộp bộp, xong. . .
Hải Chi dừng một chút tiếp tục nói:
- Ngươi làm là Thiên Cung chi chủ, thất trách, thất trách! Kể từ hôm nay, giải trừ thân phận gia chủ của ngươi, tạm thời do thần sứ chưởng quản Thiên Cung, cho đến khi Thần tộc tìm được gia chủ mới!
Nghe thấy xử phạt như thế, đầu mọi người ông ông cả lên, Chu Bán Sinh hạ đài như thế! Quá đột nhiên!
Có lẽ Chu Tuấn không nháo trò, còn có thể trụ một khoảng thời gian, ít nhất còn có thể ngồi một chút, có lẽ còn có cơ hội.
Thế nhưng hiện tại, một chút cơ hội cũng không cho.
Mà Hải Chi nói tới thần sứ, dĩ nhiên chính là Côn ca, tuy nói là tạm thời, thế nhưng không thể nghi ngờ.
Côn ca lắc mình biến hoá, không chỉ là thần sứ, còn biến thành gia chủ Thiên Cung, quyền lợi có chút lớn ha.
- Con trai của Chu Bán Sinh, lưu vong Thâm Uyên!
Hải Chi lần nữa tuyên bố.
Chu Tuấn nghe thấy phán quyết như thế, ngất ngay tại chỗ, mà sắc mặt Chu Bán Sinh tái nhợt, lưu vong Thâm Uyên, như vậy chẳng khác nào tuyên cáo tử vong! ! !
Vì sao lại như thế, đến cùng là vì sao! ! !
Nghe thấy Chu Tuấn bị xử phạt như thế, trong lòng Dạ Côn hơi chìm xuống , ấn đạo lý mà nói, hẳn nê vui vẻ mới phải.
Thế nhưng Dạ Côn cũng không cảm thấy vui vẻ.
Côn ca là người thiện lương, mặc dù Chu Tuấn muốn mình chết, thế nhưng thân đệ đệ dù sao cũng là thân đệ đệ, thật muốn mệnh của y, trong lòng Côn ca vẫn có chút khác thường, lòng người là máu thịt, Côn ca không phải người vô tình.
Nhưng bây giờ nói gì cũng đã chậm, báo ứng tới quá nhanh, nếu như vừa rồi Chu Tuấn không đứng ra nói chuyện, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì, chỉ là quá muốn Côn ca chết, cho nên thiên hàng chính nghĩa.
Hải Chi cũng không để ý tới Chu Tuấn hôn mê bất tỉnh, tiếp tục nói:
- Dạ Côn.
- Hải Chi đại nhân.
Dạ Côn chắp tay nói.
- Trong Thiên Cung vẫn tồn tại kẻ phản nghịch, bao gồm cả Huyền Nguyệt đại lục, chuyện này do ngươi xử lý.
Hải Chi nhẹ nói ra, một câu đơn giản như vậy, liền giúp cho Côn ca vô pháp vô thiên, muốn làm thế nào liền làm thế nấy.
Dạ Côn thầm chắc lưỡi trong lòng, dù sao những người này muốn mình chết, chắc chắn sẽ không để bọn họ dễ chịu, thuận tiện còn có thể lưu lại ấn tượng tốt với Thần tộc bên kia, một công đôi việc.
- Vâng! Ở trước mặt Thần tộc, tất cả âm mưu đều là Hổ Điêu giấy.