Ban thưởng như thế hoàn toàn là vượt qua dự đoán của tất cả mọi người, chuyện này quả thật quá hoang đường.
Một người ở trên Huyền Nguyệt đại lục, tới Thiên Cung không đến mấy ngày, bởi vì đối kháng với Ma Thần liền lắc mình trở thành thần sứ, đứng tại vị trí lục đại gia, hoàn toàn không thể chấp nhận! ! !
Gia Cát Nhất Cách chẳng qua là hơi kinh ngạc một chút, nghĩ đến quan hệ của tôn nữ cùng Dạ Côn, liền có thể tiếp nhận điểm này, lần này Thanh Thanh xem như chọn đúng người, trước đó từ hôn cũng là chính xác.
Mấy người trẻ tuổi ở đây ngoại trừ kinh ngạc, còn lại đều là sâu sắc ghen ghét, trong đầu xuất hiện mấy chữ.
Dựa vào cái gì?!
Mộ Dung Khang rất là vui mừng a, trước đó thời điểm Dạ Côn nghèo túng, không có lựa chọn phản bội, hiện tại Côn ca trở mình biến thành thần sứ, hậu thuẫn rất kiên cường a.
Thượng Quan Tử Tài cùng Diêm Tiếu khó mà tiếp nhận ban thưởng như thế, quá hố!
Mà phản cảm mãnh liệt nhất đương nhiên chính là Chu Tuấn, lúc này Chu Tuấn không thể nhịn, trực tiếp từ sau lưng Chu Bán Sinh bước ra, chắp tay nói:
- Hải Chi đại nhân.
Chu Tuấn vừa đi ra, tất cả mọi người liền sửng sốt một chút, Chu Bán Sinh sầm mặt lại, biết nhi tử muốn làm gì, lúc này còn ra cáo trạng Dạ Côn, đó chính là đồ đần độn.
Dạ Côn thấy Chu Tuấn bước ra, tựa hồ biết Chu Tuấn muốn làm gì, cũng không có ý định ngăn cản hắn, mình bây giờ, cũng không phải Chu Tuấn có thể vặn ngã.
Hải Chi chăm chú nhìn Chu Tuấn, nhàn nhạt hỏi:
- Ngươi là ai?
Chu Bán Sinh tranh thủ thời gian đứng dậy cung kính nói ra:
- Hải Chi đại nhân, đây là tiểu nhi Chu Tuấn.
- Chu Tuấn, ngươi có nghi vấn gì?
Hải Chi nhàn nhạt hỏi, Chu Bán Sinh dùng sức ra hiệu cho nhi tử, nếu ngươi dám nghi ngờ thần sử, Chu gia chúng ta liền xong đời!
Chu Tuấn cũng không phải người ngu, không có bị phẫn nộ làm choáng váng đầu óc, chắp tay nói ra:
- Hải Chi đại nhân, ta không dám nghi vấn, chỉ là muốn nói cho Hải Chi đại nhân, lúc người này tại Huyền Nguyệt đại lục, ngược đãi người Thiên Cung, những lời vừa rồi kia là giả! Hắn căn bản không có để Thiên Cung vào mắt! ! !
Chu Tuấn vừa dứt lời, hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, đây coi như là đang chất vấn sự trung tâm của Dạ Côn, muốn nếu như tìm được chứng cứ, như vậy chỉ sợ ban thưởng trong nháy mắt sẽ tan thành bọt nước, thậm chí còn bị trừng phạt nghiêm khắc.
Lục đại gia cũng không nói lời nào, trong lòng không hy vọng nhìn thấy Dạ Côn lên làm thần sứ.
- Không để Thiên Cung vào mắt, chính là nói, không để Thần tộc vào mắt.
Hải Chi trầm thấp một tiếng, trong giọng nói mang theo lãnh ý thật sâu, trong không khí tràn ngập một cỗ sâm nhiên chi ý.
Nghe Hải Chi nói thế, trong lòng Chu Tuấn mừng thầm, xem ra thần sứ vẫn tin tưởng lời của mình.
Nhưng mà trong lòng Chu Bán Sinh thầm mắng, trước đó chính là đang trốn tránh vấn đề này, hiện tại ngươi tốt, trực tiếp ở trước mặt thần sứ nhắc tới!
Đồ đần độn. . . sao mình lại sinh ra một tên đần độn như thế.
Dạ Côn cũng sững sờ, Chu Tuấn điên rồi sao, thế mà nhắc đến chuyện Huyền Nguyệt đại lục, muốn tìm chết sao?
Nguyên bản còn không muốn huyên náo quá khó nhìn, nhưng ngươi làm như vậy, ca ca sao có thể khiến ngươi thất vọng được.
- Ta ngược đãi người Thiên Cung?
Dạ Côn nghi ngờ hỏi.
Trong lòng Chu Tuấn cười lạnh, việc đã đến nước này, ngươi đã không có đường lui, còn dám hung hăng càn quấy.
- Ta! Ngươi phế đi tay chân, phế đi tu vi của ta! Thậm chí ta còn nói rõ thân phận của mình, ngươi vẫn làm như thế, những lời kia của ngươi, căn bản là giả, ngươi đang lừa gạt thần sứ!
Ngữ khí của Chu Tuấn mang theo một cỗ bi thương thật sâu, nhiều ngày như vậy, không ai làm chỗ dựa cho mình, ngay cả phụ thân cũng không giúp mình.
Nếu tất cả mọi người không giúp mình, như vậy mình chỉ có thể không thèm đếm xỉa! Loại cảm giác có thể nói ra tất cả này, thật quá tốt! ! !
Hải Chi nghe xong dời ánh mắt nhìn về phía Dạ Côn, nhàn nhạt hỏi:
- Lời y nói có phải là thật hay không?
- Là thật.
Dạ Côn không có giảo biện, trực tiếp thừa nhận, ngược lại khiến mọi người không nghĩ tới.
Hải Chi nghe xong không có nổi giận, trong lòng tò mò, người trẻ tuổi này bình tĩnh như thế, chẳng lẽ hắn không biết làm như vậy, hậu quả sẽ phi thường nghiêm trọng sao?
- Tại sao ngươi lại làm như thế?
Hải Chi nhàn nhạt hỏi.
Dạ Côn chững chạc đàng hoàng nói ra:
- Vì tôn nghiêm của Thần tộc!
Phốc!
Lăng Chiến đang uống nước trực tiếp phun ra, sau đó lập tức chỉnh đốn lại, thật không có lễ tiết, thế mà phun nước.
Thân là người trẻ tuổi, mấy người Mộ Dung Khang cùng Thượng Quan Tử Tài cũng bội phục Dạ Côn, trong lúc mấu chốt, còn có thể chém, nếu ngươi có thể chém qua, chúng ta dựng ngược đớp cứt!
Chu Tuấn nghe nói như thế, giận đến toàn thân phát run, chỉ Dạ Côn quát:
- Ngươi còn dám ở chỗ này hồ ngôn loạn ngữ! ! !
- Hải Chi đại nhân, lời của ta câu câu đều là thật.
Dạ Côn thành khẩn nói ra, so với Chu Tuấn, đúng là khác biệt một trời một vực.
Hải Chi từ tốn nói:
- Vậy ngươi liền nói nghe thử.
- Vừa rồi ta đã nói qua, ta từ nhỏ nhận được Thần tộc tẩy lễ, trong lòng ta Thần tộc là thần thánh, chắc chắn sẽ không xuất hiện người đạo mạo trang nghiêm, nếu như xuất hiện! Ta chắc chắn sẽ không buông tha, bởi vì y đang bôi đen Thần tộc!
- Dạ Côn! Ngươi lại dám ở trước mặt Hải Chi đại nhân nói bậy! ! ! Hải Chi đại nhân, đừng tin hắn, hắn đang gạt người. . .
Chu Tuấn lập tức giải thích một chút.
Chu Bán Sinh liền biết sẽ như thế, cái tên nhi tử hố cha này! ! !
Dạ Côn lạnh nhạt nói ra:
- Chu Tuấn thân là nhi tử gia chủ Thiên Cung, lại ở trên Huyền Nguyệt đại lục tùy ý làm bậy, thủ đoạn khiến người giận sôi, tàn nhẫn tới mức người nhìn phải than thở, Huyền Nguyệt đại lục được Thần tộc phù hộ, lại xuất hiện người như thế, khiến cho ta không thể tin được, thậm chí trong lòng còn chất vấn. . .
- Nếu như người ở trên Huyền Nguyệt đại lục đều biết, hình ảnh Thần tộc ở trong lòng mọi người, bởi vì hành động của y mà thay đổi. . . như thế sẽ rất đau lòng, nhưng ta vẫn tin tưởng Thần tộc, bởi vì Thần tộc là quang minh. . . mà y. . . lại làm mất đi mặt mũi của Thần tộc!
Lời của Dạ Côn tựa như lưỡi dao cắt vào lòng Chu Tuấn, y khó có thể tin nhìn Dạ Côn, phảng phất đang hỏi, ngươi còn có mặt mũi nói như vậy?!
Miệng của Côn ca, vô cùng ngưu bức, kéo chuyện này lên tới ấn tượng của Huyền Nguyệt đại lục đối với Thần tộc, Thần tộc sao có thể vì một Chu Tuấn, phá hủy hình tượng dày công tạo thành, một khi sụp đổ, muốn dựng lại sẽ rất khó khăn.
Không phải ai đều có cái miệng giống như Côn ca, có thể nói cong thành thẳng.
- Ngươi nói bậy! Ngươi nói bậy! Hải Chi đại nhân, đừng tin hắn, ta căn bản không có làm những chuyện kia.
Hải Chi hơi hơi híp mắt hỏi:
- Những chuyện kia, là những chuyện nào?
Đây xem như là không đánh đã khái, Chu Tuấn lập tức cứng đờ.
Nếu như đặt ở lúc trước, loại chuyện này Thần tộc sẽ không đi quản, xem như mắt nhắm mắt mở, cũng xem như cho nhân tài ưu tú Thiên Cung, tiến hành lịch luyện.
Nhưng loại việc này không thể lộ ra ngoài, nếu như lộ ra phong phanh, Thần tộc chắc chắn sẽ không để sự tình lên men, khó mà khống chế.