Xuất hiện loại choáng váng này, đó là bởi vì hiện tại đang phát sinh tình cảnh lão tử quỳ nhi tử.
Chỉ thấy Chu Bán Sinh cùng Thủy Linh Linh trực tiếp quỳ gối ở trước mặt Dạ Côn, hơi cúi đầu.
Dạ Côn hoàn toàn không nghĩ đến sẽ phát sinh chuyện như vậy, cả người đều ngây ngốc.
Thậm chí Gia Cát Nhất Cách ở bên cạnh cũng giống như thế, tuyệt đối không nghĩ Chu Bán Sinh có thể làm ra loại chuyện này.
Cho dù hiện tại y không phải gia chủ, thế nhưng lui một vạn bước, Hải Chi đại nhân chẳng qua là tháo xuống vị trí gia chủ, nhưng Chu Bán Sinh hiện tại vẫn là gia chủ một trong lục đại gia.
Hành động này xem như đã khiến Gia Cát Nhất Cách rung động đến, vì Chu Tuấn, phu thê bọn họ liền một điểm tôn nghiêm cuối cùng cũng từ bỏ.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như Thanh Thanh có gì không hay xảy ra, mình cũng có thể đánh bạc tấm mặt mo này, làm ra chuyện giống như vậy.
- Gia chủ, cầu ngài, mau cứu con ta.
- Gia chủ, mau cứu con của ta đi, ngươi muốn ta làm gì ta cũng sẽ đồng ý.
Thủy Linh Linh đau khổ cầu khẩn, hai hàng lệ nóng lần nữa tràn ra, đối với nàng mà nói, Chu Tuấn chính là hài tử duy nhất của nàng, trước kia mất đi một đứa, hiện tại không thể lại mất đi một đứa khác, nếu có trừng phạt, Thủy Linh Linh hy vọng đều dồn hết lên trên người mình, mà không phải ở trên con trai nàng.
Nhìn phụ mẫu quỳ gối trước mặt đau khổ cầu khẩn, Dạ Côn tựa hồ có chút xuất thần, đầu óc đều không thể suy nghĩ như thường, thậm chí đều không nghe thấy bọn họ nói cái gì.
- Gia chủ.
Gia Cát Nhất Cách ở phía sau nhẹ giọng kêu.
Một tiếng này xem như kéo Dạ Côn về thực tế, Côn ca lại hận như thế nào, cũng không hy vọng bọn họ quỳ mình, lương tri của Dạ Côn còn chưa có yên diệt.
Cho nên Dạ Côn đưa tay đỡ Chu Bán Sinh dậy, còn có Thủy Linh Linh ở bên cạnh.
Vừa đỡ, cũng coi như là lần đầu tiên đụng chạm cha mẹ ruột, loại cảm giác này Dạ Côn nói không ra lời, tựa hồ cái quỳ này, cũng đánh tan oán niệm trong lòng Dạ Côn.
Gia Cát Nhất Cách lặng lẽ rời khỏi trong phòng, có một số việc không nghe thì tốt hơn.
Chu Bán Sinh nhìn người trẻ tuổi trước mắt, chắp tay nói ra:
- Gia chủ, trước kia tiểu nhi đắc tội, có tội tình gì, người làm cha này xin thay y gánh hết, nó còn trẻ, đường đi còn rất dài, nếu như có thể, ta có thể thay thế con ta.
- Phu quân!
Thủy Linh Linh khó có thể tin hô, trước đó cũng không phải nói như vậy.
- Im miệng!
Chu Bán Sinh quát lạnh một tiếng, nếu như không phải ngươi kiêu căng, Chu Tuấn sao có thể biến thành bộ dáng hiện tại, nhi tử mấy gia chủ khác đều tốt, chỉ có con trai mình xảy ra chuyện.
Kỳ thật Thủy Linh Linh cũng rất hối hận, năm đó vứt bỏ Dạ Côn, muốn đền bù phần áy náy kia, phần đền bù này toàn bộ đặt ở trên người Chu Tuấn, lúc này mới khiến cho Chu Tuấn tự ngạo, thậm chí tự phụ, cuối cùng có kết cục như thế.
- Gia chủ, con ta tại Thái Kinh ngươi đã trừng phạt qua, nếu như trong lòng ngài còn tức giận, liền hướng tới ta. . . con không dạy, là lỗi của cha.
Làm vì phụ thân, Chu Bán Sinh đánh bạc mình để cứu vãn tính mệnh nhi tử.
Dạ Côn hít một hơi thật sâu, nhẹ nói ra:
- Trừng phạt Chu Tuấn là Hải Chi đại nhân nói, ta sao có thể thay đổi.
- Gia chủ, ngài nhất định phải cứu Tuấn nhi của ta, ta quỳ xuống.
Nói xong Thủy Linh Linh tựa hồ muốn quỳ tiếp, cũng may Dạ Côn ngăn lại, cho dù như thế nào đi nữa, đây cũng là mẫu thân, dù cho trước kia bà ấy vứt bỏ mình.
- Đây cũng không phải do ta có thể quyết định, các ngươi hiểu chưa?
Dạ Côn trầm giọng nói ra, Chu Tuấn có kết quả này, Dạ Côn cũng biểu thị bất đắc dĩ, nói cho cùng cũng là y gieo gió gặt bão, nhưng vì một người trăm phương ngàn kế muốn hại chết mình, đi đắc tội Thần tộc, đây là chuyện phi thường ngu xuẩn.
- Gia chủ, hiện tại ngài là thần sứ Thiên Cung, cũng là Thiên Cung chi chủ, cho dù làm chủ chuyện này, Thần tộc bên kia cũng sẽ không trách tội, chẳng qua là đổi một người đi Thâm Uyên thôi.
Chu Bán Sinh cầu khẩn nói, vì nhi tử tình nguyện đi chịu chết.
Điểm này khiến Dạ Côn có chút ghen ghét Chu Tuấn, ta cũng là con của các ngươi, các ngươi vì Chu Tuấn có thể làm bất cứ chuyện gì, vậy ta tính là gì?
Nghĩ tới đây, trong lòng Dạ Côn lại tuôn ra một cỗ sốt ruột, phảng phất giống như đang ghen ghét Chu Tuấn.
Bỗng nhiên trước mắt xuất hiện hình ảnh cha bị mẫu thân bóp lỗ tai, trong lòng Dạ Côn bình tĩnh lại, vì sao mình phải ghen ghét với Chu Tuấn, mình cũng có phụ mẫu, bọn họ dưỡng dục mình trưởng thành, mà người ở trước mắt, chẳng qua là sinh ra mình, sau đó vứt bỏ mình mà thôi.
Nhìn gương mặt phụ mẫu, nội tâm Dạ Côn bình tĩnh lại rất nhiều, từ tốn nói:
- Ta sẽ nghĩ biện pháp.
Côn ca vẫn là đáp ứng, giúp bọn họ, coi như là báo đáp công sinh thành đi, sau này sẽ không còn quan hệ gì.
Thấy Dạ Côn đáp ứng nhanh như vậy, Chu Bán Sinh cùng Thủy Linh Linh tựa hồ có chút kinh ngạc, nhưng lời đều đã nói rồi, khẳng định không giả.
Thủy Linh Linh vui đến phát khóc, lôi kéo Dạ Côn tay:
- Tạ ơn gia chủ, tạ ơn gia chủ, tạ ơn gia chủ.
Vô phương biểu đạt lời nói trong lòng, Thủy Linh Linh chỉ có thể lập lại bốn chữ này, Thủy Linh Linh mất đi một đứa con trai, Chu Tuấn liền trở thành đứa con duy nhất của Thủy Linh Linh.
Lúc này Chu Bán Sinh khó nói nên lời, dù sao trước đó là muốn truy cứu sai lầm của Dạ Côn, hiện tại người ta lấy ơn báo oán, Chu Bán Sinh hổ thẹn, chậm rãi lui ra phía sau một bước, hướng phía Dạ Côn làm một đại lễ.
Dạ Côn cũng không có ngăn cản, giúp các ngươi cứu Chu Tuấn, đã chạm tới điểm mấu chốt của mình, đại lễ này, Côn ca đáng có.
- Trở về đi, ta sẽ nghĩ biện pháp.
Dạ Côn nhẹ nói ra.
- Vâng, gia chủ.
Chu Bán Sinh cung kính nói ra, mang theo Thủy Linh Linh kích động rời đi.
Sau khi phụ mẫu rời đi, Dạ Côn tầng tầng thở hắt ra, vô lực ngồi trên ghế, kỳ thật trong nháy mắt vừa rồi, liền muốn nói ra thân phận của mình, con trai của các ngươi muốn hại ta, các ngươi rốt cuộc muốn người nào! ! !
Nhưng vấn đề này Dạ Côn vẫn không có nói ra, không có bị lửa giận làm choáng váng đầu óc, lựa chọn rét vì tuyết lại lạnh vì sương.
Côn ca là người thiện lương, không có tiếp tục truy cứu.
Lúc này Chu Bán Sinh cùng Thủy Linh Linh bước ra phủ đệ Gia Cát, phu thê hai người hơi thư giãn không ít.
- Phu quân, Tuấn nhi không sao chứ.
Thủy Linh Linh tựa hồ còn không xác định, muốn hỏi lần nữa cho chắc.
Chu Bán Sinh nghiêng thân nói ra:
- Không sao.
- Vậy thì tốt, vậy thì tốt.
Thủy Linh Linh bóp hai tay, rõ ràng trong lòng hưng phấn đến cỡ nào.
Chẳng qua là Thủy Linh Linh bỗng nhiên ý thức được một chuyện, mệnh của nhi tử là phu quân đổi lấy.
- Phu quân, ngươi không cần đi a? Gia chủ là trực tiếp đáp ứng cứu Tuấn nhi.
Thủy Linh Linh lo lắng hỏi, nếu như phu quân cũng đi, liền không thể tiếp nhận.
Chu Bán Sinh khẽ thở dài một tiếng:
- Đây có lẽ là chuyện cuối cùng ta làm cho Tuấn nhi.
Trông thấy sắc mặt trượng phu, Thủy Linh Linh vừa mới vui vẻ trong nháy mắt không còn:
- Không được, ta đi cầu gia chủ.
Chu Bán Sinh nắm lấy cổ tay Thủy Linh Linh:
- Đây đã là kết quả tốt nhất!
- Không, hai người các ngươi không thể xảy ra chuyện được, muốn đi, ta đi!
Thủy Linh Linh khẽ kêu một tiếng, cho dù có tội, đó cũng là mình có tội.