- Đủ rồi! Đừng phát điên nữa!
Chu Bán Sinh kéo Thủy Linh Linh đi, mà Thủy Linh Linh điên cuồng giãy dụa, khiến người chung quanh đều quăng tới ánh mắt khác thường, gia chủ thế nào?
Dần dần, Thủy Linh Linh cũng không giãy dụa nữa, chẳng qua là cả người như cái xác không hồn, trong đầu một mực suy nghĩ. . . đến cùng vì sao lại như vậy, tại sao? ? ?
Rất nhanh, vợ chồng hai người đã trở về phủ đệ.
- Gia chủ, tam thiếu gia tới.
Quản gia cung kính nói ra.
Chu Bán Sinh nghe thấy lão tam tới, hơi hơi nhíu mày, tựa hồ không vui, nhưng người đã tới, vậy liền đi gặp.
Dù nói thế nào cũng là đệ đệ, hy vọng xem ở tình huynh đệ, về sau chiếu cố mẹ con bọn họ một chút.
Đi vào bên trong chính đường, Chu Hoài Nhân đặt chén trà xuống, đứng dậy chắp tay hô:
- Đại ca, đại tẩu.
Chu Bán Sinh cố nặn ra vẻ tươi cười:
- Lão tam, sao lại tới đây?
- Chỉ là muốn hỏi hỏi, sự tình của cháu trai thế nào? Gia chủ đồng ý không?
Chu Bán Sinh tò mò hỏi.
Còn không đợi Chu Bán Sinh nói, Thủy Linh Linh đã nghi hoặc hỏi:
- Làm sao ngươi biết chúng ta đi tìm gia chủ?
- Cháu trai xảy ra chuyện lớn như vậy, ta cũng có thể phỏng đoán được một điểm.
Chu Hoài Nhân cười nói.
Thế nhưng nụ cười này rơi vào trong mắt Chu Bán Sinh cùng Thủy Linh Linh liền rất không thích, nhi tử xảy ra chuyện lớn như vậy, ngươi làm tam thúc, lúc này còn có thể cười được.
Kỳ thật Chu Bán Sinh rất ghét Chu Hoài Nhân ở điểm này, phảng phất sự tình gì rơi vào trong mắt Chu Hoài Nhân, đều có thể cười!
Dù cho giây phút phụ thân chết, Chu Hoài Nhân năm đó cũng tràn đầy nụ cười, chẳng lẽ y không có một chút lòng thương hại sao?
- Không có đồng ý sao?
Chu Bán Sinh thấy hai người không nói lời nào, hỏi lần nữa.
Chu Bán Sinh nguyên bản còn muốn phó thác, nhưng thôi được rồi, lão tam người này, không được.
- Không đồng ý cũng là chuyện thường.
Chu Hoài Nhân lần nữa cười nói.
- Ngươi có ý gì?
Chu Bán Sinh chất vấn, cảm giác trong lời nói của Chu Hoài Nhân có hàm ý, trong lòng rất không vui.
Chu Hoài Nhân không nhanh không chậm ngồi xuống, rót cho Chu Bán Sinh một chén trà:
- Đại ca, chúng ta ngồi xuống trò chuyện thật tốt, còn có đại tẩu.
Phu thê hai người liếc nhau một cái, không biết Chu Hoài Nhân đang giở trò quỷ gì, nhưng vẫn ngồi xuống, muốn nghe xem cái tên này đến cùng muốn nói gì.
Trà, Chu Bán Sinh không có uống, trầm giọng hỏi:
- Có chuyện gì liền nói.
Chu Hoài Nhân hơi hơi nhấp một ngụm trà, lập tức cười nói:
- Chẳng lẽ trong lòng các ngươi không có một chút tò mò, vị Dạ công tử này cùng Tuấn nhi tại sao lại biến thành như thế, vì sao cháu trai lại làm to chuyện ở Thái Kinh?
Chu Bán Sinh nhíu chặt lông mày:
- Ngươi đến cùng muốn nói gì?!
Chu Hoài Nhân cười cười đặt chén trà trong tay xuống:
- Kỳ thật cháu trai đã biết bí mật của các ngươi, bao gồm cả ta.
Chu Bán Sinh cùng Thủy Linh Linh lập tức giật mình, bí mật này ai cũng không nói, làm sao có thể để người khác biết.
- Các ngươi cũng không cần quá kinh ngạc, năm đó bà mụ kia bị ta bắt, nói cho ta biết. . . cũng may bị ta xử lý, bằng không chuyện này sẽ càng khó thu đuôi, đại tẩu ngươi cũng vậy, làm những chuyện kia, không thể để lại người sống.
Lúc này Chu Hoài Nhân còn giáo dục Thủy Linh Linh một phen.
Nhưng mà Thủy Linh Linh âm u nói ra:
- Bà mụ kia ngày thứ hai liền biến mất, ta còn tưởng rằng. . .
Chu Bán Sinh liếc mắt nhìn thoáng qua thê tử, chọc ra chuyện như vậy, hậu quả khó có thể tưởng tượng, còn gạt mình nói toàn bộ giải quyết, cuối cùng vẫn chạy một người.
Chu Bán Sinh bỗng nhiên biến sắc, xúc động hỏi:
- Ngươi biết con trai của ta đang ở đâu? ! ! !
- Các ngươi cũng thật nhẫn tâm, đều không hỏi bà mụ ném hắn ở đâu, cũng may ta hỏi. . . bà ta vứt bỏ nó ở trong một cái hẻm nhỏ, sau khi ta đến đã không thấy, nhất định là bị người nhặt, đêm hôm đó, cũng chỉ có một đoàn người xuất hiện qua.
Nghe Chu Hoài Nhân nói, phu thê hai người đều ý thức được, nhi tử không có việc gì, bị người nhặt đi.
Biết được tin tức này, trong lòng hai người mừng rỡ, không chết liền tốt. . . không chết liền tốt a. . .
- Vậy con của ta bây giờ ở nơi nào? Tại Thiên Cung sao?
Thủy Linh Linh tò mò hỏi, rất là xúc động.
- Không, đại điệt vẫn không có sinh hoạt ở Thiên Cung, mà là sinh hoạt ở trên Huyền Nguyệt đại lục.
Chu Bán Sinh nhíu mày, nghi hoặc hỏi:
- Là ai mang đi?
- Khi đó Thiên Cung không phải mời thế gia Huyền Nguyệt đại lục đi lên sao? Mà rời đi cuối cùng chính là Đông Môn thế gia.
- Đông Môn Mộng?
Chu Bán Sinh nghi hoặc nói ra.
Đối với Đông Môn Mộng, Chu Bán Sinh từng gặp mặt một lần, dù sao Đông Môn Mộng tướng mạo kinh người, rất khó quên. . . khi đó mình đang tranh thủ vị trí gia chủ, cũng không có quản chuyện này, chẳng qua là nhìn mấy lần thôi.
Chu Hoài Nhân nhẹ gật đầu:
- Không sai, chính là Đông Môn Mộng. . . đêm hôm ấy, chỉ có Đông Môn Mộng đi qua, theo kết quả điều tra của ta, khi đó Đông Môn Mộng có thai, nhưng bên cạnh không hiểu thấu lại có thêm một đứa con trai.
Lúc này nhịp tim Chu Bán Sinh có chút gia tốc, tựa hồ nghĩ tới điều gì, nhưng có chút khó mà tiếp nhận.
Thế nhưng Thủy Linh Linh không nghĩ tới, tò mò hỏi:
- Con của ta ở trong tay Đông Môn Mộng?
- Đúng vậy, chính là ở trong tay Đông Môn Mộng, mà trượng phu của Đông Môn Mộng gọi Dạ Minh.
Chu Hoài Nhân không nhanh không chậm nói ra, chuyện này khiến vẻ mặt Chu Bán Sinh cứng đờ.
Mà Thủy Linh Linh tựa hồ cũng ý thức được cái gì, Dạ Minh, họ Dạ?
- Bọn họ sinh ra một đứa con trai, tên là Dạ Tần, mà hài tử bỗng nhiên xuất hiện, tên là Dạ Côn.
Loảng xoảng một tiếng.
Chén trà trong tay Thủy Linh Linh rơi xuống mặt đất, thất linh bát toái.
Dạ Côn! ! !
Chu Bán Sinh cùng Thủy Linh Linh khó có thể tin, người thiếu niên mới gặp vừa rồi, là con của mình! ! !
Chuyện này sao có thể! ! !
- Không có khả năng! Ngươi đang lừa ta! ! !
Thủy Linh Linh gầm thét, có lẽ Thủy Linh Linh có thể tiếp nhận bất cứ người nào, nhưng duy chỉ có Dạ Côn là không thể tiếp nhận.
Bởi vì Thủy Linh Linh không muốn nhìn thấy huynh đệ bọn họ tương tàn, nàng tình nguyện tin tưởng Dạ Côn là con của Đông Môn Mộng, cũng không tin là con của mình, làm mẹ, ai nguyện ý nhìn cảnh cốt nhục tương tàn.
Chu Hoài Nhân cười cười:
- Các ngươi nghĩ cháu trai chạy đi Thái Kinh làm gì, y biết mình còn có một người ca ca, liền có ý nghĩ diệt trừ, một mực tìm kiếm, chính là sợ thất sủng ở trước mặt các ngươi, cho nên muốn trước khi các ngươi tìm ra, tiêu trừ cái tai họa ngầm này.
- Đáng tiếc, bọn họ trời đất xui khiến đụng phải, thân ca ca phế đi thân đệ đệ.
Ầm!
Chỉ thấy thân hình Chu Hoài Nhân từ trong đại sảnh bay ra, đụng nát hòn non bộ ở bên ngoài.
Chu Bán Sinh nắm thật chặt nắm đấm, con mắt sung huyết, toàn thân tản ra sát ý.
Chu Hoài Nhân nằm trên mặt đất, phun một ngụm máu tươi, chậm rãi đứng dậy, từng bước một đi tới, khóe miệng còn mang theo ý cười.
- Đại ca, Dạ Côn chính là hài tử của các ngươi, còn về chuyện ta không nói cho các ngươi biết, chính là muốn nhìn xem sẽ phát sinh chuyện lý thú gì.