Lúc này cách đó không xa, chỉ thấy đám người tản ra, người Giám Sát viện áp giải Chu Tuấn đến, mà Chu Tuấn trực tiếp nhìn về phía Dạ Côn ở giữa, ánh mắt mang theo lăng lệ ác độc, lúc này hận không thể tay xé xác Dạ Côn.
Đối với Chu Tuấn bị tạm giam, tất cả mọi người đều biểu thị nghi hoặc, dù sao cũng là nhi tử của gia chủ đời trước, cũng không làm ra chuyện khác người gì.
Nhưng Lăng Chiến bỗng nhiên hướng phía mọi người hô:
- Hôm qua Chu Tuấn ở trước mặt thần sứ chửi bới gia chủ, thần sứ xử phạt Chu Tuấn lưu vong Thâm Uyên.
Lăng Chiến vừa dứt lời, tất cả mọi người đều ngây ngẩn.
Tên Chu Tuấn này thế mà đi chửi bới anh hùng chống lại Ma Thần! ! !
Phi!
Một tên nam tử lập tức nhổ một ngụm về phía Chu Tuấn, ánh mắt mang theo khinh bỉ, bằng vào ngươi cũng dám chửi bới anh hùng.
Nếu như sớm biết có chuyện như thế, bọn họ đã chuẩn bị đồ vật bẩn thỉu nhất tới ném, thế nhưng hiện tại không có, chỉ có thể nhổ nước miếng để diễn tả "kính ý" của mình.
Phi! Phi! Phi!
Chỉ cần đi ngang qua đám người, toàn bộ phun về phía Chu Tuấn, liền nhân viên áp giải bên cạnh cũng bất hạnh trúng chiêu.
Chu Bán Sinh thấy nhi tử bị tất cả mọi người vũ nhục, trong lòng khó chịu, thế nhưng hiện tại không thể làm gì. . . như thế sẽ chỉ càng phức tạp, đến lúc đó Chu Tuấn đều không cứu được nữa.
Thủy Linh Linh trong đám người điên cuồng chen đến chỗ Chu Tuấn bên kia, thế nhưng lại không xông tới được, chỉ có thể nghe thấy mọi người nhục mạ nhi tử.
Nhi tử bị vứt bỏ đứng ở vị trí cao nhất nhìn, một đứa khác lại giống như chuột chạy qua đường, bị tất cả mọi người phỉ nhổ, loại tương phản này, làm cha mẹ sao có thể chịu được.
Nhưng mà trong đám người Chu Hoài Nhân một mực mang theo nụ cười, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Dạ Côn chăm chú nhìn vị thân đệ đệ này, mặc dù cái tên này bị như thế, thế nhưng ánh mắt nhìn mình chưa từng thay đổi, nếu không phải bọn họ đau khổ cầu khẩn, thật không muốn để cho ngươi sống.
Rất nhanh, Chu Tuấn liền bị áp giải đến phía trước Thông U Trụ.
- Quỳ xuống!
Thành viên Giám Sát viện quát lạnh một tiếng.
Chu Tuấn gắt gao nhìn chằm chằm Dạ Côn, cũng không quỳ.
Ầm!
Binh sĩ trực tiếp đạp một phát, Chu Tuấn không có tu vi trực tiếp cong chân quỳ xuống đất, đầu tóc rối bời đều là nước bọt, thoạt nhìn mưvô cùng buồn nôn.
Chu Bán Sinh nhìn con của mình, lại nhìn Dạ Côn một chút, nhẹ nói ra:
- Gia chủ, thả Chu Tuấn, ta thay thế nó đi Thâm Uyên.
Dạ Côn nghe xong hơi khẽ cau mày, kỳ thật ngươi có thể không đi, nhưng không đợi Dạ Côn nói cái gì, Chu Bán Sinh liền hướng thẳng đến Thông U môn.
Thấy phụ thân lựa chọn như thế, trong lòng Dạ Côn cũng không vui vẻ gì, các ngươi thật đúng là bất công.
- Gia chủ.
Gia Cát Nhất Cách nhắc nhở một tiếng, ra hiệu Dạ Côn cùng đi lên.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, đi đến Thông U môn, đám người tràn đầy kính ý tách ra, ánh mắt kia hoàn toàn khác với lúc Chu Tấn đi qua.
Mà Dạ Côn cách Chu Tuấn hơn năm trượng, Chu Tuấn đang quỳ đột nhiên giống như nổi điên, hướng phía Dạ Côn đột tiến, nhưng rất nhanh liền bị ngăn lại.
- Dạ Côn! Ngươi chết không yên lành, cho dù lão tử làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ta sẽ nguyền rủa ngươi, nguyền rủa ác độc nhất!
Nghe thấy Chu Tuấn nói như thế, trong lòng Dạ Côn thở dài, có quá nhiều người nguyền rủa mình, nhưng nguyền rủa của bọn họ, cho tới bây giờ đều chưa từng thành công.
Mọi người nghe thấy Chu Tuấn hô hào như thế, còn kích động hơn cả Dạ Côn, ánh mắt nhìn Chu Tuấn phảng phất giống như đang nhìn Ma tộc vậy.
- Chu Tuấn, ta niệm tình ngươi không hiểu chuyện, lưu vong Thâm Uyên thì thôi đi, thế nhưng tội chết khó tránh, địa điểm lưu vong đổi thành Huyền Nguyệt đại lục!
Chu Bán Sinh nghe Dạ Côn nói, trong lòng chảy ra một tia ấm áp, hiện tại Chu Tuấn vô phương sinh tồn ở Thiên Cung, đi Huyền Nguyệt đại lục đã là kết quả tốt nhất.
Dạ Côn nói xong, Chu Tuấn cũng sửng sốt một chút.
- Gia chủ, không được! Loại người này không thể bỏ qua!
- Đúng vậy đó gia chủ, nhất định phải xử tử y! ! !
- Phải dùng phương thức ác độc nhất xử tử y! !
- Đúng, không thể bỏ qua! ! !
Lúc này sự phẫn nộ của dân chúng khó bình, tất cả mọi người đều muốn xử tử tên Chu Tuấn phỉ báng anh hùng này.
Anh hùng quá nhân từ, y hạ nguyền rủa như thế, căn bản không thể lưu.
Lúc này Chu Bán Sinh hướng phía hết thảy quát:
- Ta thay thế con ta lưu vong Thâm Uyên! ! !
Dù sao Chu Bán Sinh cũng là gia chủ, một câu nói kia xem như trấn trụ mọi người, tràng diện yên tĩnh.
Dạ Côn hít một hơi thật sâu, cảm giác bọn họ mới là người một nhà.
Ngũ đại gia nghe Chu Bán Sinh nói thế, biểu lộ kinh ngạc, ngoại trừ Lăng Chiến.
Chu Tuấn quỳ trên mặt đất nghe phụ thân nói thế, cả người cứng đờ, nhìn bóng lưng của cha, ánh mắt sung huyết dần dần ảm đạm xuống.
Ở trong trí nhớ của mình, phụ thân rất ít làm chuyện gì vì mình, dù cho lần này, cũng chưa từng có.
Thế nhưng lúc này, phụ thân đứng ra. . . đổi mệnh!
Trái tim Chu Tuấn phảng phất dần dần sống lại, phụ thân không có vứt bỏ mình, chẳng qua là do thân phận hạn chế. . . hiện tại y không phải gia chủ, cũng không cần cố kỵ mặt mũi Thiên Cung, lúc này, ông ta chẳng qua là một người phụ thân bảo hộ nhi tử mà thôi.
Khóe mắt Chu Tuấn chảy ra một hàng nước mắt, cho dù bị Dạ Côn phế đi tay chân, phế đi tu vi, Chu Tuấn đều không rơi lệ.
Nhưng lúc này, Chu Tuấn chảy nước mắt.
- Ha ha ha ha ha. . .
Chu Tuấn cúi đầu bỗng nhiên phát ra trận trận tiếng cười lạnh, loại tiếng cười này mang theo vẻ đùa cợt, khiến cho tất cả mọi người khó chịu, càng cảm thấy không đáng cho gia chủ cùng Chu Bán Sinh, loại người này có gì tốt mà cứu.
Chu Tuấn lập tức ngẩng đầu liếc nhìn tất cả mọi người:
- Lão tử không cần các ngươi thương hại, cũng không cần ngươi tới cứu ta!
Chu Bán Sinh khó có thể tin quay đầu nhìn Chu Tuấn, chậm rãi ngồi xổm người xuống:
- Nghe ta, con có thể sống.
Chu Tuấn nhìn mình phụ thân thật sâu, lộ ra nụ cười chân thành tha thiết, thấp giọng nói ra:
- Con đã là phế nhân, cha, kiếp sau tiếp tục làm con của ngài.
Chu Bán Sinh sững sờ.
"Phi!"
Một ngụm nước bọt rắc vào mặt Chu Bán Sinh, vẻ mặt Chu Tuấn băng lãnh quát lạnh nói:
- Cút! Lão tử không cần ngươi tới cứu, thời điểm lão tử gãy tay gãy chân ngươi ở đâu, lão tử bị phế tu vi ngươi ở đâu, hung thủ đang ở trước mắt ngươi làm gì?! Quan hệ phụ tử của chúng ta đoạn từ đây! Ngươi không phải phụ thân của ta, ta cũng không phải con của ngươi!
Chu Tuấn mỗi câu mỗi lời phảng phất đều muốn đánh tan Chu Bán Sinh, nhìn ánh mắt oán hận của nhi tử, Chu Bán Sinh biết. . . nhi tử không muốn mình đi chịu chết.
Chu Tuấn vừa nói xong, tất cả mọi người sôi trào, thậm chí có vài người đều xông lên, trực tiếp động thủ, đây quả thực là một tên nghiệt tử!
- Gia chủ.
Gia Cát Nhất Cách bên cạnh nhắc nhở một tiếng, là thời điểm cho thấy thái độ.
Hiện tại Dạ Côn nên quyết định như thế nào, theo huyết thống mà nói, đều là thân nhân. . . đi qua Thông U môn, trên cơ bản chỉ có một con đường chết.
Đám người càng ngày càng mất khống chế, Dạ Côn cũng không có lên tiếng, các gia chủ cũng không dám nói. . . sẽ không vượt quyền.
Nhưng mà lúc này kim sắc quang mang hạ xuống, khiến đám người đình chỉ xúc động, ánh mắt đặt ở trên đạo kim sắc quang mang này.