Theo ánh vàng hạ xuống, một thân ảnh xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Nhìn người nọ, lục đại gia tranh thủ thời gian chắp tay hô:
- Gặp qua Hải Chi đại nhân!
Tất cả mọi người nhìn lục đại gia, tựa hồ có chút hoảng hốt.
Dạ Côn hít một hơi thật sâu, chắp tay hô:
- Hải Chi đại nhân.
Tốt xấu gì hiện tại Dạ Côn cũng là thần sứ, còn là gia chủ tạm thời, hắn đều hô, mọi người cũng cùng hô theo:
- Gặp qua Hải Chi đại nhân.
Hô xong sau liền cảm giác được một cỗ hưng phấn, người này chính là Thần tộc sao? Thoạt nhìn không khác gì bọn họ.
Hải Chi quay người nhìn về phía Chu Bán Sinh, thấp giọng hỏi:
- Ngươi đang làm gì?
Trong lòng Chu Bán Sinh cảm thấy nặng nề, không rõ vì sao Hải Chi đại nhân lại đến.
- Hải Chi đại nhân, ta là muốn. . .
Chu Bán Sinh còn chưa nói hết lời, Hải Chi đã lạnh giọng nói ra:
- Ngươi là đang chất vấn quyết định của ta?
Nhìn sắc mặt Hải Chi, Chu Bán Sinh tâm lạnh một nửa.
- Nên đứng ở chỗ đó, liền đứng ở chỗ đó.
Hải Chi âm u nói ra, ánh mắt mang theo cảnh cáo, phảng phất đang nói với Chu Bán Sinh, nếu như không nghe lời, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Chu Bán Sinh biết, nếu như vi phạm mệnh lệnh của Thần tộc, vây không đơn thuần là mình chịu phạt, mà là cả nhà cũng sẽ bị liên lụy.
- Đi thôi.
Chu Tuấn thấp giọng nói ra, không cần vì một tên phế vật như mình mà liên lụy nhiều người.
Hải Chi chăm chú nhìn Chu Bán Sinh sững sờ, tiện tay hất lên, một đạo kim sắc xiềng xích buộc chặt Chu Bán Sinh, âm u nói ra:
- Dạ thần sứ, làm chuyện ngươi nên làm.
Dạ Côn nhíu chặt lông mày, lập tức khẽ thở dài một hơi, trong lòng đọc thầm, trong lòng bàn tay trôi nổi thần khí.
Chỉ thấy thần khí chậm rãi lướt tới Thông U Trụ.
Ở giữa Thông U Trụ nguyên bản không có cái gì, nhưng theo thần khí tiến vào, chỉ thấy ở giữa Thông U Trụ xuất hiện gợn sóng như ẩn như hiện, khí tức mạnh mẽ khiến người khiếp sợ.
Lúc này Dạ Côn thầm cảm thán, Thông U Trụ không chỉ là lối đi, mà còn là một loại vũ khí, nhìn hai cây Thông U Trụ to lớn kia, phảng phất có thể đập nát vạn vật thế gian.
Thông U Trụ tại Thiên Cung đã rất lâu không có mở ra, lần trước mở ra, chính là lúc ba huynh đệ Chu gia tiến vào Thâm Uyên, khi đó còn không ai quan sát, đối với người trong Thiên Cung mà nói, đời này cũng chỉ có một lần như thế.
Đều bị một màn trước mắt rung động đến.
Binh sĩ áp giải Chu Tuấn buông lỏng Chu Tuấn ra, ý tứ rất rõ, ngươi có thể tự mình đi qua.
Lúc này toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, nhìn Chu Tuấn quỳ dưới đất, còn có Chu Bán Sinh bị trói ở bên cạnh.
- Hải Chi đại nhân, nó vẫn chỉ là một đứa bé, không hiểu chuyện, cầu ngài tha cho nó một mạng, có hậu quả gì người cha này xin gánh chịu hết.
Chu Bán Sinh đau khổ cầu khẩn, nhìn nhi tử quỳ trên mặt đất lòng như đao cắt, không muốn người đầu bạc tiễn người đầu xanh.
Hải Chi lạnh giọng nói ra:
- Thần tộc có quy củ của Thần tộc, ngươi muốn đổi liền có thể đổi?!
Chu Tuấn chậm rãi đứng dậy, nhìn Hải Chi nói ra:
- Hải Chi đại nhân, ai làm người nấy chịu, ta không cần bất kỳ người nào thương hại!
- Cũng có mấy phần cốt khí, không làm mất mặt người Chu gia các ngươi.
Hải Chi lạnh nhạt nói.
Chu Tuấn nhìn về phía Dạ Côn cách đó không xa, lạnh giọng nói ra:
- Ta sẽ không bỏ qua ngươi, vĩnh viễn!
Dạ Côn mang theo trí nhớ biết, ngươi từ trong bụng mẹ, đã không có ý định buông tha cho ta.
Nói xong câu đó, Chu Tuấn quay người đi đến Thông U môn.
- Tuấn nhi! Tuấn nhi! Tuấn nhi!
Thủy Linh Linh từ trong đám người điên cuồng chạy ra, tựa hồ muốn xông qua giữ chặt con của mình.
Nhưng mà Gia Cát Nhất Cách nhìn thoáng qua thủ vệ bên cạnh, thủ vệ liền giữ chặt Thủy Linh Linh đang lâm vào điên cuồng.
Chu Tuấn đi đến Thông U môn nghe thấy mẫu thân kêu gọi, dừng lại một chút, cả người cứng lại.
Chỉ thấy Chu Tuấn chậm rãi xoay người lại, nhìn mẫu thân tê tâm liệt phế, bịch một tiếng quỳ xuống đất, cái trán hung hăng nện vào mặt đất.
Ầm! Ầm! Ầm!
Ba tiếng vang trầm đi vào lòng người, cái trán Chu Tuấn ngưng ra máu tươi, dọc theo gương mặt chảy xuống.
- Hài nhi bất hiếu, không thể chiếu cố phụ mẫu, làm hai người mất mặt! Kiếp sau làm trâu làm ngựa báo đáp!
Chu Tuấn nhìn phụ mẫu thật sâu, phảng phất muốn khắc sâu hình dáng phụ mẫu ở trong đầu.
Dần dần, ánh mắt Chu Tuấn trở nên kiên định, xoay người chạy đến Thông U môn, xuyên qua kết giới.
- Không! ! !
Thủy Linh Linh gào thét một tiếng, rốt cuộc không chịu được áp lực, té xỉu.
Hải Chi tiện tay vung lên, thần khí từ trong Thông U Trụ đi ra, hóa thành áng mây rơi vào trong tay Hải Chi.
- Dạ thần sứ, bảo quản thật tốt.
Hải Chi lần nữa giao thần khí cho Dạ Côn.
Dạ Côn cất kỹ thần khí, nhẹ gật đầu.
Ánh vàng lần nữa bao phủ Hải Chi, mà Hải Chi cho Dạ Côn một cái ánh mắt, lập tức tan biến ở bên trong.
Dạ Côn biết ánh mắt Hải Chi có ý gì.
Y là đang cảnh cáo mình, quyết định của Thần tộc, không ai có thể vi phạm, dù cho bây giờ ngươi được Thần tộc nhìn trúng, thế nhưng chỉ cần Thần tộc nói một câu, ngươi liền sẽ rơi xuống.
Xiềng xích trên người Chu Bán Sinh tại sau khi Hải Chi rời đi cũng tan biến, nhưng Chu Bán Sinh cả người ngốc ngốc nhìn Thông U Trụ, trong mắt một mảnh tơ máu.
- Gia chủ, nghi thức đã hoàn thành.
Gia Cát Nhất Cách đứng ở phía sau nhẹ giọng nhắc nhở.
- Tản đi.
Dạ Côn không có có tâm tư tiếp tục ở lại, đầu óc có chút ngổn ngang.
Gia Cát Nhất Cách nhẹ gật đầu, lập tức phân phó xuống, mọi người dần dần rời đi.
Mà Dạ Côn cũng ở trong đám người, dần dần tan biến.
- Gia Cát, ngươi không cảm thấy hôm nay gia chủ rất kỳ quái sao?
Lăng Chiến nhích lại gần tò mò hỏi.
Gia Cát Nhất Cách từ tốn nói:
- Chuyện của gia chủ ít hỏi thăm.
- Gia Cát, hảo hữu nhiều năm, nói chút đi.
Lăng Chiến cười nói, dù sao hiện tại Dạ Côn ở phủ đệ Gia Cát, quan hệ với tôn nữ ngươi tốt như vậy, khẳng định ngươi biết chuyện gì.
Gia Cát Nhất Cách từ tốn nói:
- Không có.
Nói xong liền rời đi.
- Hừ.
Nhìn Gia Cát Nhất Cách cứ đi như thế, Lăng Chiến hừ một tiếng.
Thượng Quan Đức Nguyên từ tốn nói:
- Ta cũng cảm thấy gia chủ có chút kỳ quái, Chu gia bị phạt, hẳn không có quan hệ gì với hắn, nhưng ta cảm thấy hình như hắn rất quan tâm.
- Ta còn tưởng rằng chỉ có ta có cảm thấy như vậy, không ngờ các ngươi đều có.
Mộ Dung Châu nhẹ nói ra.
Mộ Dung Khang đứng ở cách đó không xa như có điều suy nghĩ.
Lúc này Dạ Côn nghĩ đến tràng diện vừa rồi, trong lòng có chút không thoải mái, ấn đạo lý mà nói, mình hẳn nên thoải mái mới phải, nhưng mà căn bản không có cảm giác như vậy.
Mình đi vào Thiên Cung, không phải là vì kết quả như thế này sao? Vì sao hiện tại đạt được, ngược lại không cao hứng nổi.
- Dạ công tử?
Mộc Lưu ở bên cạnh nhẹ giọng hô.
Gia Cát Thanh cùng Mộc Lưu một mực đi theo Dạ Côn, cảm giác tâm tình Dạ Côn không tốt đẹp gì, cho nên cũng không có quấy rầy.
Nhưng lúc này vẫn không nhịn được hô.
Dạ Côn dừng bước, nhìn mỹ nhân bên cạnh một chút, đột nhiên cảm giác mỹ nhân đều không thơm.
Dạ Côn biết nỗi lòng mình không ổn định, tranh thủ thời gian điều chỉnh, còn có rất nhiều chuyện đang đợi mình đi làm.