Gia Cát Nhất Cách dừng một chút, nghi hoặc hỏi:
- Vội vã trở về như vậy, Thiên Cung bên này làm sao bây giờ?
- Thiên Cung bên này ta muốn giao cho ngài quản lý, trong Thiên Cung còn có nội ứng, hiện tại chỉ sợ chỉ có Thánh Thiên gia mới biết nội ứng là ai.
Gia Cát Nhất Cách suy nghĩ một chút, nhẹ nói ra:
- Đúng vậy, Thiên Cung bên này không có một chút manh mối, đầu mối duy nhất chính là Thánh Thiên gia ở trên Huyền Nguyệt đại lục, gia chủ ngươi là muốn?
- Ta lo lắng nội ứng sẽ giết người diệt khẩu, một mẻ hốt gọn Thánh Thiên gia, như vậy manh mối liền bị chặt đứt.
Dạ Côn vội vã muốn trở về như vậy, cũng là lo lắng vấn đề này.
Nếu như bên kia thật bị diệt khẩu, như vậy có thể xác định nội ứng là người của lục đại gia.
Dù sao ngày đó Hải Chi thần sứ nói, cũng chỉ có lục đại gia nghe, tin tức để lộ ra, vậy cũng là một người trong số đó thả ra.
Như thế liền có thể thu nhỏ đối tượng hoài nghi, Dạ Côn nghĩ lại một thoáng, cảm giác mình vẫn rất thông minh, thông minh vẫn chưa bị mỹ nhân ăn mòn.
Thế nhưng bây giờ còn có một cái vấn đề chí mạng, đó chính là hai vị mỹ nhân lại muốn đi cùng, Côn ca lo lắng a.
- Gia chủ thật là thông minh.
Gia Cát Nhất Cách khẽ cười nói, Dạ Côn quả thật rất ưu tú, chỉ sợ Thần tộc cũng là nhìn trúng tương lai của Dạ Côn, cho nên mới ném ra ngoài cái bánh thơm như thế, đây cũng là một loại khảo nghiệm Thần tộc đối với Dạ Côn, nếu như Dạ Côn hoàn mỹ hoàn thành nhiệm vụ, mới chính thức đạt được tán thành.
Thần tộc cũng không có ngu như vậy, trước đó Hải Chi thần sứ nói những lời kia, chính là muốn Dạ Côn đi hoàn thành, ý nghĩ sâu sắc bên trong, phải khiến cho người ta suy nghĩ lại.
- Gia gia, chẳng qua là hiện tại còn có một việc muốn làm phiền ngài.
Dạ Côn cười cười, tôn nữ của ngài thật là khiến người ta đau đầu a.
- Ồ? Là chuyện của Thanh Thanh?
Dạ Côn nhẹ gật đầu, nghiêm túc nói:
- Gia gia, kỳ thật ta cũng không gạt ngài, tại Huyền Nguyệt đại lục, ta đã có gia đình. . . Thanh Thanh muốn đi theo ta, ta sợ sẽ có phiền toái.
Côn ca thật đúng là kẻ tài cao gan cũng lớn, đây quả thực là biến tướng nói, ta ở bên ngoài có gia đình, tôn nữ của ngươi bên này. . . rất khó nói.
Này nếu như đổi thành phụ thân, chỉ sợ liền sẽ chùy Côn ca, Gia Cát Nhất Cách nghe xong lời này, cũng có xúc động như vậy, vừa rồi trong lòng còn đang khích lệ Dạ Côn ưu tú, hiện tại lại nói lời này.
Dạ Côn nhìn biểu lộ của Gia Cát Nhất Cách có điểm quái dị, trong lòng cũng đang hồi hộp, không phải muốn động thủ chùy ta đấy chứ.
Côn ca cái gì cũng không làm a, nhiều nhất chỉ là chụt chụt hai lần mà thôi.
- Dạ Côn, nếu như ngươi không phải gia chủ, ta thật muốn oanh ngươi ra ngoài.
Gia Cát Nhất Cách trầm giọng nói ra, cháu gái của mình hiện tại đảo biến thành thiếp thất, hơn nữa nhìn Dạ Côn như thế, chính là loại thiếp thất không thể vào chính đường kia, Gia Cát Nhất Cách sao có thể chịu nổi.
Dạ Côn cũng có thể hiểu được, dù sao mình cũng đã làm cha, thay mình vào đó cũng cảm thấy rất tức giận.
- Gia gia, ngài đừng kích động, kỳ thật ta chỉ là vô tâm, không hiểu thấu biến thành loại cục diện này.
Côn ca cảm giác mình quả thật vô tâm, chẳng qua là hơn một cái, không ngờ hiện tại thật xảy ra chuyện.
Gia Cát Nhất Cách đều bị chọc giận quá hóa cười:
- Ý của ngươi là, Thanh Thanh bọn nó mặt dày mày dạn quấn lấy ngươi?
- Không phải ý này, gia gia ngài có thể hiểu thành. . . lực hấp dẫn quá lớn.
Gia Cát Nhất Cách trợn trắng mắt nhìn Dạ Côn, trời ạ. . . chàng trai da mặt thật là dày a. . . vô sỉ! ! !
- Gia gia, ta không nói rõ với các nàng, chính là sợ đả thương các nàng.
- Mục đích ngươi tới Thiên Cung, là nhằm vào Chu gia sao?
Gia Cát Nhất Cách trầm giọng chất vấn.
Dạ Côn hơi sững sờ, lập tức che giấu cười nói:
- Nhằm vào Chu gia, tại sao ta phải nhằm vào?
- Nữ tử khác ngươi không động vào, hết lần này tới lần khác đụng hai người bọn họ, Thanh Thanh hủy hôn với Chu Tuấn, mà Mộc Lưu mới vừa đính hôn cùng Chu Tuấn, mà bọn họ đều cảm mến ngươi, ngươi đây là đang trả thù Chu Tuấn đi, Chu Tuấn bị ngươi phế đi, lần này là Chu Hoài Nhân dẫn ngươi lên đi.
Dạ Côn không nghĩ tới, vị lão nhân trước mặt thế mà đều đoán được, không hổ là gia chủ tiền tiền nhiệm, một chút dấu vết liền có thể suy đoán ra toàn bộ.
- Gia gia, ta đúng là phế đi Chu Tuấn, đó là bởi vì tại Huyền Nguyệt đại lục chúng ta có khúc mắc, vì sao ta còn muốn trả thù y chứ, y đã nhận trừng phạt y đáng bị.
Dạ Côn từ tốn nói, dĩ nhiên sẽ không nói thật với Gia Cát Nhất Cách.
- Ta mặc kệ ngươi có mục đích gì, vậy cũng không thể lợi dụng Thanh Thanh nhà ta, chuyện này ngươi nhất định phải phụ trách!
Nói xong Gia Cát Nhất Cách phất tay áo lên, quay người liền rời đi.
Dạ Côn vốn cho rằng có thể giải quyết thích đáng, còn tưởng rằng Thiên Cung đã cởi mở đến trình độ nhất định, xem ra cũng không phải như mình nghĩ, thật khó làm a.
Còn muốn hỏi hỏi Gia Cát Nhất Cách có biện pháp nào vụng trộm xuống, hiện tại xem ra ông ấy sẽ không nói, thậm chí còn vụng trộm báo tin cho Thanh Thanh.
Chẳng lẽ phải đi tìm Chu Hoài Nhân?
Không được, Chu Hoài Nhân đang có tình nghi không nhỏ, hiện tại xem ra, cũng chỉ có thể đi tìm Mộ Dung Khang.
Hiện tại mình đắc thế, Mộ Dung Khang nịnh bợ còn không kịp, hẳn sẽ không phản bội mình.
Thở dài một hơi, Dạ Côn ngồi ở trong đình lâm vào trong trầm tư.
Trong lúc Côn ca suy nghĩ sâu xa, Thánh Thiên gia ở trên Huyền Nguyệt đại lục.
Trải qua trận chiến với Đông Môn gia, Thánh Thiên gia tổn thương nguyên khí nặng nề, chủ lực thương vong hơn phân nửa.
Cho nên sau đó, Thánh Thiên gia dùng tu thân dưỡng tính làm chủ, không có ra ngoài gây sự, cụp đuôi làm người.
Trừ phi Thánh Thiên gia có người lĩnh ngộ tam đoạn.
Thánh Thiên Chiến làm gia chủ, theo sau khi trở về liền bắt đầu bế quan, dốc lòng nghiên cứu tam đoạn.
Bởi vì Thánh Thiên Chiến biết, nếu như không đột phá đến tam đoạn, như vậy Đông Môn liền là lão đại của ngũ đại thế gia, đây là cục diện Thánh Thiên Chiến không nguyện ý thấy.
Mà ngày đó giết hơn phân nửa cao thủ Thánh Thiên gia, thù này Thánh Thiên Chiến ghi nhớ dưới đáy lòng, sẽ không quên.
- Phụ thân, nghe nói gia gia sắp đột phá tam đoạn rồi?
Thánh Thiên U Tuyền cung kính đứng ở sau lưng phụ thân, tò mò hỏi.
Thánh Thiên Thành nhìn thư tịch trong tay, lạnh nhạt nói ra:
- Cho gia gia ngươi thêm thời gian mấy năm, chúng ta liền có thể thẳng hướng Đông Môn gia.
Ánh mắt Thánh Thiên U Tuyền lộ ra một tia hy vọng, phảng phất trông thấy Đông Môn gia máu chảy thành sông.
Nhưng mà chỉ sợ Thánh Thiên U Tuyền không biết, kỳ thật mình cùng Thánh Thiên gia không có một chút quan hệ nào, mà y chính là con ruột của Ngô Trì, điểm này Tố Viên Viên thừa nhận qua.
Thánh Thiên Thành xem thư tịch, trong đầu đang suy nghĩ.
- Phu quân, U Tuyền, uống chút canh loãng. . . rất có dinh dưỡng, gần đây các ngươi đã khổ cực.
Tố Viên Viên bưng lấy hai chén canh đến, mỉm cười.
Thánh Thiên Thành ngẩng đầu nhìn Tố Viên Viên, ánh mắt tiếp tục đặt ở phía trên thư tịch, loại ánh mắt này, phảng phất cũng không giống như đang nhìn thê tử.
Thánh Thiên U Tuyền cung kính nói ra:
- Tạ ơn mẫu thân đại nhân.