Muốn thần không biết quỷ không hay rất khó khăn, xem ra vị Bùi viện trưởng này đã có chuẩn bị trước.
- Vậy đa tạ cát ngôn của Bùi viện trưởng.
Dạ Côn lạnh nhạt nói ra, chuyện ở Thiên Cung không thể để Dạ Dương biết được, đỡ phiền phức.
Lúc này Dạ Dương rất là hoang mang, nhìn Dạ Côn. . . cảm thấy hắn cùng Bùi Thiên là một bọn...
Người bên mình bị giết chết toàn bộ, ngươi lại có thể nói ra lời như thế?
- Dạ viện trưởng, ngươi cũng đừng canh cánh trong lòng, hôm nay nếu ngươi tới một mình, chỉ sợ mạng cũng không còn, may mắn ngươi theo Dạ công tử đến, mới nhặt được một cái mạng nhỏ.
Nghe Bùi Thiên nói, vẻ mặt Dạ Dương âm trầm, trên tình báo nói thực lực Bùi Thiên không mạnh, hiện tại quả thật như thế, thế nhưng nam tử lãnh ngạo bên cạnh y lại cực kỳ lợi hại, hơn nữa tựa hồ cũng là lão sư học viện.
Xem ra tình báo vẫn khiếm khuyết rất nhiều. . .
Dạ Côn cũng không có ý định hỏi, Bùi Thiên là người của Thần tộc, xem tình huống này hẳn là được bố trí tại Thái Kinh, sẽ không biết chuyện của Thánh Thiên gia.
Chỉ thấy Bùi Thiên chậm rãi đứng dậy, nhìn cảnh vật xung quanh, thì thào nói ra:
- Ở nhiều năm như thế, thật không nỡ bỏ nơi này.
Dạ Côn cùng Dạ Dương nhíu mày.
- Học Viện An Kinh do một tay ta dựng nên, Dạ gia các ngươi phải đối xử tử tế với nó.
Bùi Thiên cũng không có nhìn Dạ Dương, mà là nhìn Dạ Côn nói lời này.
Dạ Côn biết, Bùi Thiên hẳn là chuẩn bị trở về Thần Vực, thân phận của ông ta đã bị bại lộ, nhưng nói đi cũng phải nói lại, đây là do chính y bại lộ.
Xem ra chuyến này mình không, Bùi Thiên cũng dự định trở về.
- Bùi viện trưởng, ngươi muốn chạy sao?
Dạ Dương hỏi.
- Chạy? Ngươi sai, ta là muốn về nhà.
Bùi Thiên từ tốn nói.
- Về nhà?
Bùi Thiên không có trả lời Dạ Dương, mà vào lúc này. . . một đạo kim mang xuyên thấu tầng mây bao phủ Bùi Thiên vào bên trong.
Cho dù Dạ Dương có ngốc, hiện tại cũng nhận ra thân phận của Bùi Thiên, dù sao lúc Chu Hoài Nhân tới cũng có chùm sáng giống như vậy.
- Ngươi là người Thiên Cung!
Dạ Dương kinh hô một tiếng.
Bùi Thiên vẫn không có để ý tới Dạ Dương, ở trong lòng Bùi Thiên, Dạ Dương đoán chừng đều không có chỗ đứng.
- Dạ Côn, chúng ta còn sẽ gặp mặt.
Bùi Thiên nhìn Dạ Côn từ tốn nói, thân hình tan biến trong chùm sáng. . .
Toàn bộ An Khang châu đều có thể thấy chùm sáng này, ánh mắt mang theo vẻ nghi hoặc, nhất là học viên bên trong Học Viện An Kinh.
Bùi Thiên tan biến ở trước mắt Dạ Côn cùng Dạ Dương, mà vị nam tử lãnh ngạo thiếu kia cũng chẳng biết đi đâu.
- Ngươi biết y là người Thiên Cung?
Dạ Dương âm u hỏi.
Dạ Côn đứng dậy nói ra:
- Nguyên bản không biết, thế nhưng từ trong lời nói của y mới biết, y hẳn là người của Thần tộc đặt ở Thái Kinh.
- Vậy những lời vừa rồi y nói với ngươi là có ý gì?
- Bởi vì gần đây ta đến Thiên Cung một huyến, ngươi hẳn cũng biết chuyện ngày đó.
Dạ Côn từ tốn nói.
Dạ Dương cũng không có hỏi tiếp, tới bắt người. . . kết quả lại là người của Thần tộc, hiện tại Dạ gia chỉ là một con kiến ở trước mặt Thần tộc, nhiều một hồi, Dạ Dương thậm chí cảm thấy phía sau lưng có chút phát lạnh, cũng may không có trở mặt, bằng không thì Dạ gia liền xong đời.
Dạ gia có Côn ca, làm sao lại xong đời.
Chẳng qua khiến cho Côn ca ảo não chính là, lần này cũng không có thu được tình báo, thật chẳng lẽ phải trao đổi tình báo với nữ hoàng sao?
Nữ hoàng kia tâm tư rất sâu, Côn ca sợ bị nữ hoàng hố.
- Nhị thúc, hiện tại ngươi có về không?
- Không, Bùi Thiên rời đi, bên này còn có chuyện cần phải xử lý, nhất là cột sáng vừa rồi.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Được, vậy ta về Thái Kinh trước.
Lấy thảm bay ra, Dạ Côn nhảy lên, vọt thẳng về phía mây xanh.
Mà Dạ Dương ngửa đầu nhìn Dạ Côn rời đi, mày nhíu lại rất sâu.
Chuyện giải quyết hậu quả này, Dạ Dương đã nghĩ ra, đến lúc đó liền nói Bùi Thiên là Thần tộc. . . hiện tại đi về.
Danh vọng Học Viện An Kinh sắp vang vọng toàn bộ Huyền Nguyệt đại lục, hấp dẫn người trẻ tuổi có thiên phú chiến vì Thái Kinh.
Mặc dù lòng dạ Dạ Dương có hơi sâu, thế nhưng điểm xuất phát vẫn là vì Thái Kinh, hiện tại Thái Kinh thực sự quá lớn, mà Dạ gia quá điêu linh, bên trong thế hệ trẻ tuổi, ngoại trừ Dạ Côn cùng Dạ Tần, cũng chỉ còn lại Dạ Tư Niên, vị trí trọng yếu để người nhà ngồi sẽ yên tâm hơn.
Dạ Côn ngồi ở trên thảm bay đã quyết định tốt, nếu như Hoa Sa La lại đến, khi đó còn không có manh mối, liền trao đổi tình báo, hiện tại cũng không còn cách nào.
Trở lại Thái Kinh đã là buổi chiều, mang theo tâm tình thất lạc, Dạ Côn đẩy ra cửa lớn nhà mình.
Sau đó cả người liền cứng đờ!
Bởi vì Dạ Côn trông thấy Phi Tuyết đứng trong sân quét rác, cách ăn mặc vẫn kiều diễm như vậy.
- Lão sư.
- Lão sư.
Trong lúc Dạ Côn ngây người, Đông Tứ cùng Đát Từ từ bên cạnh đi tới, chắp tay kêu.
Côn ca một thoáng đều không kịp phản ứng.
"Meo ~" trên mái hiên, Phệ Hồn Thú uể oải hướng phía Dạ Côn hô, xem như chào hỏi.
- Côn ca, gần đây ta có tiến bộ rất lớn, chẳng mấy chốc sẽ tính ra nơi Quỷ Súc Thiên Tôn hạ lạc.
Không Hư cầm lấy một cái luân bàn hưng phấn chạy tới, trong khoảng thời gian này Không Hư cũng nhận được rất nhiều kinh nghiệm, nhất là có vị Đấu Phù Thế mô kim hiệu úy truyền thụ điểm tâm đắc, lĩnh ngộ càng sâu.
Dạ Côn kinh hô một tiếng:
- Sao các ngươi lại ở đây?
- Thế nào, ta không thể tới sao?
Chỉ thấy Diệp Hoa xuất hiện ở phía xa, hướng phía Dạ Côn hô.
Thấy cha vợ xuất hiện, khóe miệng Dạ Côn giật một cái, sẽ không phải biết chuyện mình làm ở Thiên Cung, cho nên trực tiếp giết tới đây đấy chứ?
Nuốt một ngụm nước bọt, Dạ Côn phất phất tay hô:
- Chào cha vợ.
Diệp Hoa hướng phía Dạ Côn giơ tay lên, ra hiệu Dạ Côn qua nói chuyện. . .
- Đông Tứ, này có ý tứ gì?
Dạ Côn thấp giọng hỏi.
- Lão sư, ý gì là ý gì?
Xem ra bọn họ cũng không biết, Dạ Côn sờ lên cái đầu trọc của mình, người đã tới. . . vẫn nên đi đi. . . chẳng lẽ muốn chạy trốn?
- Đại ca.
Dạ Côn chưa đi được mấy bước, Dạ Tần liền chạy tới.
Dạ Côn kéo Dạ Tần sang bên cạnh, nhìn xung quanh một chút rồi nhỏ giọng hỏi:
- Tẩu tẩu ngươi có về không?
- Có.
- Vậy các nàng có biết hay không?
Dạ Côn chớp chớp mắt.
- Hình như không biết, tẩu tẩu các nàng trở về rất vui vẻ, vẫn đang trao đổi kinh nghiệm nuôi trẻ với thê tử ta
Dạ Côn nhẹ nhàng thở ra, cũng may các nàng không biết, nếu như các nàng biết... hiện tại cũng không phải là thảo luận nuôi trẻ, mà là mần thịt mình như thế nào.
- Đại ca, bớt phong lưu, thêm chân thành.
Dạ Tần nghiêm túc nói, gần đây đại ca quá phong lưu, nhân số đều sắp gần hai chữ số.
Dạ Côn dở khóc dở cười, đó không phải là phong lưu, chẳng qua là sách lược gây ra nợ phong lưu, ai biết cô nương Thiên Cung bảo thủ như vậy.
- Được, đại ca đi trước đây.
- Ừm.
Nhấc chân, Dạ Côn thẳng đến đại sảnh.
Trong hành lang chỉ có hai cha vợ, cũng không có người nào khác.