Dạ Dương nhíu chặt lông mày, tình huống như vậy tựa hồ có chút ngoài ý muốn, bất quá vẫn đi tới.
- Ngồi.
Bùi Thiên nhẹ nói ra, châm trà cho hai người.
- Viện trưởng, kỳ thật ngươi có thể để người xung quanh rút đi, ta sẽ không chạy.
Bùi Thiên lạnh nhạt nói ra.
Dạ Dương thấp giọng nói ra:
- Bùi viện trưởng, xem ra ngươi đã biết dụng ý hôm nay ta tới.
Bùi Thiên để bình trà xuống, hơi nóng trong chén chầm chậm bay lên, tràn ngập mùi thơm.
Ngửi được cỗ mùi thơm ngát này, trong lòng Dạ Côn cũng kinh ngạc không thôi, nếu như không có đoán sai, đây chính là Ngưng Thần Trà!
Ngưng Thần Trà, vì sao Bùi Thiên lại có?
Chẳng lẽ là trước kia Trưởng Tôn Ngự cho?
- Lão hủ biết dụng ý của viện trưởng hôm nay tới.
Bùi Thiên nói với Dạ Dương.
- Nếu viện trưởng biết, vậy thì mời viện trưởng theo chúng ta đến Thiên La Viện đi, đối với hai bên chúng ta đều tốt.
- Thiên La Viện. . . nằm ở Thái Kinh, nếu như là ở An Khang châu, lão hủ cũng nguyện ý đi một chuyến.
- Viện trưởng, ngươi đây là đang phản kháng sao?
Dạ Dương lạnh giọng nói ra.
Bùi Thiên hơi hơi than nhẹ, nhìn xung quanh, ánh mắt lộ ra vẻ yêu thương, phảng phất giống như đang nhìn con của mình.
- Người đã già, không muốn rời khỏi nơi chốn quen thuộc, viện trưởng muốn hỏi cái gì, hiện tại hỏi là được.
Bùi Thiên nhẹ nói ra, tay phải nâng chung trà lên, bất quá không có nhấp, mà là đặt ở dưới mũi ngửi ngửi.
Dạ Côn cảm thấy Dạ Dương muốn cưỡng ép, cảm giác không ổn. . . liền lên tiếng nói ra:
- Nhị thúc, hiện đang hỏi một chút cũng tốt. . . mang về cũng phải hỏi.
Bùi Thiên nghe xong nhìn chằm chằm Dạ Côn, mà Dạ Dương nhíu mày, lập tức hỏi:
- Quan hệ của ngươi cùng Thương Minh.
- Ta cùng Thương Minh xem như quan hệ hợp tác, giúp đỡ lẫn nhau.
Bùi Thiên từ tốn nói.
Đối mặt với đáp án như thế, Dạ Côn cũng không nghĩ tới, cứ thừa nhận như vậy, vậy cũng quá đơn giản đi.
- Lần trước ngươi bắt thi nhân, kỳ thật cũng là Thương Minh bảo ngươi làm?
Dạ Côn vội vàng hỏi.
- Đúng vậy, nhưng ta cảm thấy thi nhân nguy hại quá lớn, cho nên cũng không có mang đến.
Lời này không biết có thể tin được hay không.
- Nhiều năm như vậy, từ một tên thư sinh nghèo khó lên làm viện trưởng, là ai đã giúp ngươi?
Dạ Dương hỏi.
Dạ Côn cũng rất tò mò, dù sao Bùi Thiên tự truyện rất khích lệ người trẻ tuổi, khi còn bé mình xem đều cảm thấy rất thoải mái, từ lúc không biết gì cả, đến lúc được người kính nể, chuyện xưa như thế, thuyết thư tiên sinh rất khó kể ra được.
Bùi Thiên dừng một chút, lập tức thở ra một hơi:
- Con đường này của ta khá là gập ghềnh, nói đến quý nhân, hẳn là Thánh Nhân đi.
- Thánh Nhân?
Dạ Dương trầm giọng nói nhỏ.
- Không phải Thánh Nhân hiện tại, là Thánh Nhân tiền triều.
Bùi Thiên cười giải thích một chút.
Dạ Côn cũng cảm thấy quan hệ của y và Trưởng Tôn Ngự không tầm thường, không ngờ người trợ giúp Bùi Thiên lại chính là Trưởng Tôn Ngự.
- Vì sao?
Dạ Dương truy vấn.
Một bên là Thánh Nhân, một bên là thư sinh nghèo, hai loại thân phận không tồn tại giao điểm, vì sao Trưởng Tôn Ngự lại phải trợ giúp một tên thư sinh không có tiếng tăm gì.
- Bởi vì Thánh Nhân sợ ta đi.
Bùi Thiên từ tốn nói.
- Sợ ngươi?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi.
Bùi Thiên nhẹ gật đầu, bỗng nhiên nhìn về phía Dạ Côn hỏi:
- Dạ công tử, ngươi sợ không?
Đột nhiên, Dạ Côn có chút không nhìn thấu Bùi viện trưởng, cái tên này đến cùng là ai. . . thoạt nhìn thân phận rất là trâu.
Bất quá Dạ Côn cảm thấy trong lời nói của tên này có hàm ý.
- Bùi Thiên, chuyện đến nước này ngươi cũng không cần hư trương thanh thế, tại sao Trưởng Tôn Ngự phải sợ ngươi?
Đối mặt với Dạ Dương truy vấn, Bùi Thiên cũng không có trực tiếp trả lời, mà là hướng phía Dạ Côn cười nói:
- Còn quên chúc mừng Dạ công tử, về sau tiền đồ vô lượng.
Nhất thời, Dạ Côn phảng phất hiểu rõ một ít gì! Trong lòng rất là kinh ngạc.
Chúc mừng mình, chẳng lẽ Bùi Thiên là Thần tộc? ? ?
Cũng chỉ có Thần tộc, Trưởng Tôn Ngự mới e ngại như vậy, mới có thể hết sức giúp đỡ, cái tên này có thể là gián điệp Thần tộc đặt ở Thái Kinh. . .
- Ngươi là có ý gì?
Dạ Dương trầm giọng hỏi.
- Không có gì, chẳng qua là chúc mừng Dạ công tử mà thôi.
Bùi Thiên cũng không có nói phá, như thế khiến Dạ Côn nghi hoặc không thôi.
Dạ Côn trầm giọng hỏi:
- Đứng phía sau Thương Minh chính là người Thiên Cung, ngươi hẳn phải biết đi.
- Dạ công tử, ngươi hẳn nên nghĩ lại một thoáng, nhất định sẽ có phát hiện.
Bùi Thiên mang theo nụ cười quỷ dị nói ra.
Nghĩ lại?
Dạ Côn âm thầm suy nghĩ.
Nếu quả thật cần nghĩ lại, chính là Hải Chi đại nhân đối với Chu Tuấn rõ như lòng bàn tay, tất cả những tình báo kia đều bắt nguồn từ vị viện trưởng Bùi Thiên này.
Nếu như Bùi Thiên cũng là một thành viên của Thần tộc, vậy địa vị của y hẳn còn cao hơn mình mấy phần. . . có nên cởi đồng hồ bày tỏ một thoáng hay không.
Dạ Minh ngồi ở bên cạnh cảm thấy có chút cổ quái, bọn hắn giống như đang nói ám ngữ vậy.
- Bùi Thiên, nếu như ngươi còn như vậy, ta cũng chỉ có thể bắt ngươi về!
Dạ Dương lạnh giọng nói ra.
Bùi Thiên để chén trà trong tay xuống, lạnh nhạt nói ra:
- Nơi này chính là nhà của ta. . . ta sẽ không rời đi.
- Cho nên ngươi là muốn kiên trì tới cùng?
- Đúng thế.
Bùi Thiên từ tốn nói.
- Người đâu!
Dạ Dương gầm thét một tiếng, muốn bắt Bùi Thiên lại.
Nhưng mà hô cả nửa ngày, cũng không có ai tới.
Người một nhà không có tới, vị nam tử lãnh ngạo trước đó lại đến đây, cung kính nói ra:
- Đã giải quyết.
Bùi Thiên yên lặng nhẹ gật đầu.
Nhưng mà vẻ mặt Dạ Dương biến sắc, Dạ Côn cũng nhíu chặt lông mày, nam nhân lãnh ngạo giết hết người của Thiên La Viện? Mình thế mà không có cảm giác được khí tức gợn sóng.
Chỉ có một lời giải thích duy nhất, nam nhân này trong nháy mắt miểu sát tất cả mọi người, thậm chí còn không vận dụng đạo lực trong cơ thể.
- Đi xuống đi, chúng ta còn đang tán gẫu.
- Vâng!
Nam tử cung kính lui ra.
Dạ Dương tuyệt đối không nghĩ tới, Bùi Thiên còn có một chiêu như vậy.
- Dạ viện trưởng, kỳ thật chúng ta nước giếng không phạm nước sông, ngươi cần gì phải tới bắt ta. . . ta chẳng qua là từng hợp tác với Thương Minh mà thôi, cũng không có làm qua chuyện thương thiên hại lí gì.
Dạ Minh lạnh giọng nói ra:
- Nếu như trước kia không có làm, như vậy khi nãy ngươi đã làm rồi! Sát hại người Thiên La Viện, không còn chuyện gì để nói!
- Được rồi, vậy Dạ viện trưởng muốn bắt ta như thế nào?
Dạ Dương nhìn về phía Dạ Côn bên cạnh, hiện tại cũng chỉ có Dạ Côn có thể bắt được.
Thế nhưng Côn ca biết Thương Minh là người của Thần tộc, nếu động thủ. . . ưu thế tại Thần tộc bên kia hoàn toàn biến mất, không có làm tốt, tổn thất một cơ sở ngầm của Thần tộc, trực tiếp náo tách ra.
Vất vả lắm mới lấy được một chút thành tựu, Dạ Côn cũng không muốn tùy tiện ném như như thế.
- Nhị thúc, bàn bạc kỹ hơn.
Dạ Côn thấp giọng nói ra.
Dạ Dương nhìn Dạ Côn thật sâu, không rõ tại sao Dạ Côn lại có phản ứng như vậy.
- Dạ công tử là người thông minh, tương lai sau này bất khả hạn lượng.
Bùi Thiên lạnh nhạt nói ra, khóe miệng mang theo ý cười.
Nếu lúc này ra tay. . . trừ phi có thể chắc chắn diệt trừ hết bọn họ, như thế Thần tộc mới không biết.
Thế nhưng hiện tại vô phương mọc tóc, nam nhân lãnh ngạo vừa rồi rất là lợi hại.