- Còn tốt, đây là cháo thuốc, uống vào sẽ tốt cho thân thể.
Uyển Nhiên lấy ra ba cái bát, cẩn thận múc ra cháo thuốc tỏa hương khí bốn phía.
- Mục Thiên, tới ăn cháo.
Dạ Côn nhìn Mục Thiên đứng ở nơi đó ngẩn người, nhịn không được lên tiếng hô to, có cơ hội, ngươi như thế là không được, nhìn Uyển Nhiên người ta đều đã lấy ra ba cái chén, còn đợi cô nương người ta gọi ngươi tới sao.
Mục Thiên dừng một chút, chậm rãi đi tới bên này.
Ba người ngồi cạnh bàn đá húp cháo, mặc dù điều kiện kém một chút, thế nhưng phong cảnh rất không tệ.
- Dạ công tử lần này là đi ngang qua, hay là có chuyện khác?
Uyển Nhiên xưng hô hơi thay đổi.
- Không có việc gì, gọi ta Dạ Côn là được rồi.
Dạ Côn cười nói, cũng không ngại.
Uyển Nhiên mỉm cười nhẹ gật đầu.
- Uyển Nhiên, có nghĩ tới chuyển sang nơi khác sinh hoạt hay không?
Dạ Côn hỏi dò
- Không có.
Uyển Nhiên trả lời rất nhanh, căn bản không suy nghĩ, rõ ràng Uyển Nhiên không muốn rời đi.
Đối với câu trả lời của Uyển Nhiên, Dạ Côn có thể hiểu được.
- Kỳ thật lần này tới, cũng không phải đi ngang qua, là đặc biệt đến tìm Uyển Nhiên ngươi.
Dạ Côn nghiêm túc nói ra.
Uyển Nhiên nhăn nhăn mày ngài, nghi hoặc hỏi:
- Ta có thể giúp ngươi chuyện gì sao?
- Không phải, chính xác mà nói, ngươi gọi Dạ Uyển Nhiên.
Dạ Côn nói ra, Uyển Nhiên cùng Mục Thiên đều sửng sốt, Mục Thiên khó có thể tin, Uyển Nhiên làm sao đột nhiên biến thành họ Dạ, chuyện này sao có thể.
Mà Uyển Nhiên lấy lại tinh thần, ánh mắt cũng là mang theo nghi hoặc, mình họ gì, chẳng lẽ mình cũng không biết sao?
Dạ Côn tiếp tục nói:
- Uyển Nhiên, đối với cha mẹ của ngươi, ngươi hiểu bao nhiêu?
Uyển Nhiên lắc đầu:
- Lúc ta có ký ức, phụ mẫu đã không còn nữa, gia gia nói cha mẹ của ta sinh bệnh qua đời.
- Uyển Nhiên, căn cứ Thiên La Viện kiểm chứng, phụ thân của ngươi tên là Dạ Chân, là bàng chi Dạ gia. . . gia gia ngươi tên là Dạ Kinh. . .
Dạ Côn lời còn chưa nói hết, Uyển Nhiên liền cấp bách nói ra:
- Không, gia gia ta gọi Vạn An Dân.
- Uyển Nhiên, ngươi đừng kích động, gia gia ngươi làm như vậy cũng là vì bảo hộ ngươi, cha mẹ của ngươi cũng không phải chết vì tật bệnh, mà là bị người khác ám sát, mục đích hẳn là ngươi, mà gia gia ngươi mang theo ngươi mai danh ẩn tích.
- Không phải. . . không phải. . . chuyện này không thể nào.
Uyển Nhiên tựa hồ không thể tiếp nhận, quá đột nhiên, phụ mẫu chết bệnh biến thành bị người ám sát, mình thậm chí ngay cả gia gia gọi là gì cũng không biết.
Bỗng nhiên, Uyển Nhiên nhớ ra cái gì đó, nghiêm túc nói ra:
- Dạ công tử, cho dù ngươi muốn ta trở về, cũng không cần biên ra chuyện như thế.
Mục Thiên cảm thấy Dạ Côn là nói thật, người Thiên La Viện đều tới, cộng thêm Dạ Côn tự mình chạy tới, đã chắc tám chín phần mười.
- Uyển Nhiên, loại chuyện này ta sao phải lừa ngươi, gần đây Thánh Nhân đang điều tra bàng chi, hoặc là mất tích. . . Dạ Tần tra được một nhánh các ngươi.
Mục Thiên đã hiểu, hiện tại Dạ gia nhân số thưa thớt, nội bộ có thể làm việc chỉ có mấy người như vậy, trên cơ bản đều là cựu thần, đây cũng là một loại tai hoạ ngầm, cho nên mới muốn tìm bàng chi, tra một chút liền tra được Uyển Nhiên.
- Thánh Nhân điều tra bàng chi làm gì?
Uyển Nhiên nghi hoặc hỏi.
- Bởi vì nhân số Dạ gia thưa thớt.
- Cho nên ta phải trở về với ngươi tiến cung làm việc sao?
Ngữ khí Uyển Nhiên có chút lạnh nhưng, ở trong lòng Uyển Nhiên, đây chính là một loại lý do bọn họ biên ra để bắt nàng trở về làm việc.
- Uyển Nhiên, dĩ nhiên không phải như ngươi nghĩ, trở lại Thái Kinh là vì an toàn của ngươi, nguyên bản không tra. . . không có người biết ngươi, hiện tại tra ra được, tiếng gió truyền ra, như vậy ngươi ở chỗ này, sẽ rất nguy hiểm, hiểu chưa?
Uyển Nhiên tựa hồ biết nguyên do, nhưng vẫn kiên trì nói ra:
- Không. . . ta sẽ không rời khỏi nơi này, sẽ không.
Nói xong lời cuối cùng, ánh mắt Uyển Nhiên rất kiên định.
Dạ Côn biết, Uyển Nhiên không rời đi, là bởi vì nơi này có Hồn Thí Thiên, còn có ký ức cùng Hồn Thí Thiên.
- Uyển Nhiên, ngươi cũng không hy vọng Hồn Thí Thiên nhìn thấy ngươi gặp nạn đi.
- Nếu quả thật gặp nạn, cũng tốt, ta có thể đoàn tụ với hắn.
Uyển Nhiên thản nhiên nói ra, đã coi nhẹ sinh tử của mình.
Dạ Côn bỗng nhiên muốn trực tiếp đánh Uyển Nhiên ngất xỉu rồi mang về, nhưng làm như vậy, đoán chừng ngay cả bằng hữu đều không làm được.
Vẫn là nên khuyên nhủ, thực sự không được liền đánh ngất xỉu mang về đi.
- Uyển Nhiên, người chết không thể sống lại. . . chẳng lẽ Hồn Thí Thiên thích nhìn ngươi như thế này sao? Y muốn nhìn thấy ngươi vui vẻ, nhìn thấy ngươi vô ưu vô lo.
- Thế nhưng ta không vui! Ta sắp không vui nổi! Ta không có cách nào làm được! ! !
Cảm xúc Uyển Nhiên chợt bộc phát ra, đôi mắt đẹp cũng đỏ rực.
Dạ Côn biết, hiện tại khuyên, không có ích lợi gì, sẽ chỉ lửa cháy đổ thêm dầu, chờ Uyển Nhiên hết giận lại khuyên.
Dạ Côn không nói chuyện, Uyển Nhiên cùng Mục Thiên cũng không nói chuyện, bầu không khí rất quỷ dị.
Kỳ thật Côn ca đang nghĩ, dứt khoát mang thi thể Hồn Thí Thiên đến Thái Kinh đi, như vậy Uyển Nhiên cũng sẽ đồng ý đến Thái Kinh, ít nhất sẽ không có nguy hiểm.
Nói đến nguy hiểm, Dạ Côn liền cảm thấy có một cỗ khí tức đang áp sát!
Mục Thiên cũng cảm thấy được, nhíu chặt mày, cỗ khí tức này rất khổng lồ, nhưng nhìn Dạ Côn bên cạnh một chút, Mục Thiên cảm thấy vững chắc.
Mà lúc này Dạ Côn thầm nghĩ không ổn, thân phận Uyển Nhiên đã tra ra được một lúc, cho dù lại phòng, cũng sẽ có người lộ ra tin tức.
Bên trong Thiên La Viện, vẫn có phản đồ.
Theo khí tức tới gần, đại thụ che trời bắt đầu lắc lư mãnh liệt, vô số lá cây phiêu đãng theo gió, rơi đầy đất.
Oanh một tiếng.
Một bóng người từ trên trời giáng xuống, vững vàng rơi trên mặt đất.
Người ăn mặc giản dị, không hề giống người có tiền, thoạt nhìn giống người sinh hoạt ở trong tiểu trấn.
Nhưng lúc này, nét mặt của y tuyệt đối không giản dị, mà là một cỗ lạnh lùng cùng sát ý.
Dạ Côn cảm thấy tên sát thủ này rất biết chọn thời gian, đặc biệt chọn lúc mình đến, nếu như hôm nay mình không đến, như vậy Mục Thiên khó thoát khỏi một trận ác chiến, có thể thắng được hay không liền phải xem thiên ý.
- Ngươi là ai?
Mục Thiên lạnh giọng hỏi.
Nam tử chậm rãi rút bội kiếm ra, thấp giọng nói ra:
- Người chết biết cũng vô ích.
- Khẩu khí thật lớn! Mục Thiên chưa từng thấy người nào như ngươi!
Mục Thiên cũng không sợ, trực tiếp rút kiếm, một lời không hợp liền đánh.
Dạ Côn nhanh chóng ngăn lại, muốn đánh cũng phải chờ mình hỏi hỏi rõ ràng mới được.
- Vị hắc y nhân này, tại sao ngươi muốn giết Uyển Nhiên, nàng và ngươi có thù sao?
Dạ Côn chất vấn, Uyển Nhiên ngồi trên ghế đá, sắc mặt trắng bệch.
- Có thù hay không không có liên quan gì đến ngươi, hôm nay nàng nhất địn phải chết!
- Vậy ngươi nói một chút, vì sao ngươi lại muốn nàng chết?
Dạ Côn lạnh giọng hỏi, kiên nhẫn đã sắp bị sạch sẽ.
Nam tử áo đen dừng một chút, lạnh giọng nói ra:
- Ta muốn ai chết, người đó tuyệt đối sẽ không thấy được ánh nắng ngày mai!
Tên này đúng là quá phách lối, nhất là còn lớn lối ở trước mặt Côn ca như thế, hoàn toàn không để vào mắt.
- Xem ra cần phải cho ngươi thấy khoảng cách giữa chúng ta, ngươi mới thành thật trả lời.