- Ngươi là ai?!
Người áo đen đột nhiên hỏi.
- Ta gọi Dạ Côn!
Côn ca tại Thái Kinh cũng là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy, người nào không biết Dạ gia có một tên đầu trọc, giết người không chớp mắt, hơn nữa còn là một Thí Quân Giả, liền hỏi ngươi có sợ hay không.
Nhưng mà người áo đen nghe xong, tựa hồ không biết Côn ca.
- Gọi Dạ Côn, tên không tệ, chỉ là tuổi còn trẻ mà tóc đã rơi sạch.
Người áo đen mang theo nụ cười khinh bỉ nói ra, rất là xem thường Côn ca.
Mục Thiên đứng ở bên cạnh Dạ Côn thầm giật mình, đã sớm nghe nói Dạ gia Dạ Côn thống hận nhất người khác nói hắn không có tóc.
Kẻ địch từng nói lời như thế, trên cơ bản không có một ai có thể đứng lên.
- Ha ha ha. . . ta không có tóc.
Dạ Côn phát ra tiếng cười nhẹ, người quen thuộc Côn ca đều biết, lúc này Côn ca đã tức giận.
- Hai hơi tiếp theo, ta liền cắm đầu của ngươi vào đất, xem thử xem nó có phát quan hay không?
Người áo đen còn không có ý thức được tình cảnh của mình, dùng ngôn từ sắc bén nhất tới thống kích Côn ca.
- Vậy ngươi đến thử xem.
- Ngươi thật đúng là một tên tiểu trọc đầu cuồng vọng, hôm nay ta liền để ngươi nhìn một chút, cái gì gọi là hung tàn!
Người áo đen hóa thành một đạo tàn ảnh, loại tốc độ này khiến Mục Thiên hơi hơi giật mình, không ngờ tên sát thủ này là một vị Kiếm Đế!
Có thể cử Kiếm Đế tới làm ám sát, thực lực của đối phương không đơn giản.
Nhưng mà Kiếm Đế ở trong mắt Côn ca, hoàn toàn không khác gì đứa bé, bây giờ nhân vật có thể uy hϊế͙p͙ được Côn ca, cũng chỉ có ba cỗ thế lực kia.
Người áo đen ra tay rất ngoan độc, thẳng đến cổ Dạ Côn, Kiếm Đế xuất thủ như thế, nhất định phải chết.
Dạ Côn vốn cho rằng sát thủ dùng kiếm, thế mà chỉ dùng loại phương thức công kích đơn giản này, căn bản không cần động.
Người áo đen nhìn thấy Dạ Côn càng ngày càng gần, khóe miệng lộ ra khát máu, huyết mạch trên cổ đều có thể rơi vào đáy mắt, chỉ cần nhẹ nhàng lắc một cái, tên đầu trọc hung hăng càn quấy này liền không còn, hôm nay coi như dạy cho hắn một bài học, kiếp sau làm người thật tốt.
Nhưng vào đúng lúc này, người áo đen cảm nhận được một cỗ áp lực cường đại ầm ầm kéo tới, nguyên bản thân thể nhẹ nhàng phảng phất bị đại sơn đè ép, thậm chí có chút không thở nổi.
Thân thể phảng phất giống như bị định trụ,vô phương phản kháng!
Mục Thiên bên cạnh nhíu chặt lông mày, vị Tiểu Vương Gia này hình như còn lợi hại hơn lúc trước, bởi vì y không cảm nhận được Dạ Côn tán phát ra khí tức, như vậy chỉ có một khả năng, Dạ Côn đã tập trung khí tức ở một điểm.
Kỹ thật như thế ngay cả mình vẫn chưa học học, Dạ Côn Tiểu Vương Gia thế mà học xong, quả thực quá lợi hại.
Kỳ thật Dạ Côn cũng không biết, chẳng qua là muốn làm như vậy mà thôi, trong khoảng thời gian này khổ luyện không phải là không có hiệu quả, ít nhất tại phương diện khống chế đạo lực có tiến bộ rất lớn, phải nói là tiến bộ vô cùng lớn.
Trước kia Dạ Côn sử dụng đạo lực có hơi khuếch tán, uy lực cũng sẽ giảm bớt đi nhiều, mà bây giờ muốn tập trung liền tập trung, muốn khuếch tán liền khuếch tán.
Nhìn Dạ Côn, người áo đen không dám tin vào hai mắt của mình.
Oanh một tiếng!
Thân thể người áo đen trực tiếp cắm vào mặt đất, chỉ còn lại một cái đầu nhô ra bên ngoài, hoàn toàn giống như những gì y nói khi nãy.
- Này. . .
Người áo đen thậm chí cảm giác mình đang nằm mơ, quá giả. . . vừa rồi mình còn nắm chắc thắng lợi trong tay, chưa đến một hơi, mình liền bị đối phương cắm vào mặt đất.
Là mình đang nằm mơ, hay là có cao nhân đang trợ giúp hắn? ? ?
- Có phải có rất nhiều dấu chấm hỏi hay không?
Dạ Côn nhàn nhạt hỏi.
Quả thật, đỉnh đầu người áo đen có một cái dấu chấm hỏi to lớn.
- Ngươi. . . là ai đang giúp ngươi, gọi hắn ra đây, ẩn núp tính là cao thủ gì!
Người áo đen không tin Dạ Côn có thực lực như vậy, lên tiếng gầm thét.
Dạ Côn lạnh nhạt nói ra:
- Chuyện này có quan hệ gì? Hiện tại sinh tử của ngươi do ta quyết định, chỉ cần ngươi nhận rõ điểm này là được.
- Hèn hạ! Có bản lĩnh thả ta ra, hai chúng ta đánh!
Dạ Côn đều không muốn nói chuyện cùng người áo đen, liếc mắt nhìn Mục Thiên.
Mục Thiên tựa hồ có thể minh bạch ý của Dạ Côn, làm người Thiên La Viện, chuyện đánh phạm nhân dễ như trở bàn tay.
Chỉ thấy Mục Thiên xuất ra một cây trường tiên huyết hồng, kỳ thật cây roi này trước kia có màu trắng, chẳng qua là nhuộm nhiều máu, liền biến thành màu đỏ.
- Uyển Nhiên, ngươi vào nhà trước.
Dạ Côn từ tốn nói.
Uyển Nhiên nhẹ gật đầu, lo lắng nói ra:
- Các ngươi cẩn thận một chút.
Chờ sau khi Uyển Nhiên vào nhà, Mục Thiên nâng trường tiên trong tay lên.
Ba!
Uyển Nhiên vào nhà toàn thân chấn động, lộ ra thần sắc sợ hãi.
Một roi này quất vào mặt người áo đen, trong nháy mắt xuất hiện một đầu vết máu, không hổ là Kiếm Đế, thế mà chỉ để lại vết máu.
Mục Thiên nuốt một ngụm nước bọt, mình thế mà có thể đánh mặt Kiếm Đế, chuyện như vậy trước kia nghĩ cũng không dám nghĩ.
- Ngươi dám đánh ta?! Các ngươi lại dám đánh ta?! Các ngươi chết chắc! Chết chắc! ! !
Dạ Côn từ tốn nói:
- Kéo khăn che mặt của y xuống.
- Vâng.
Mục Thiên sẽ không dùng tay kéo, mà là dùng roi trong tay, bốp bốp bốp quất vào mặt người áo đen, khăn che mặt của người áo đen cũng dần tan biến.
Chẳng qua là hiện tại vấn đề tới, gương mặt kia đều là từng đạo vết máu, căn bản không thấy rõ bộ dáng.
- Các ngươi chờ tử vong đến đi! Đều phải chết. . .
Cặp mắt người áo đen sáng ngời, gắt gao nhìn chằm chằm Côn ca.
- Đánh tiếp.
Dạ Côn lạnh giọng nói ra.
Người áo đen lộ ra vẻ kinh hoảng:
- Ngươi muốn làm gì?! Ngươi muốn tra tấn ta sao! Đến, cho ta thống khoái!
Dạ Côn không nói lời nào, mà Mục Thiên vung huyết tiên trong tay lên, đầu roi lanh lảnh chạm vào mắt người áo đen, nơi yếu ớt trực tiếp bị xuyên phá, bắn ra ra máu tươi.
- A! ! !
Đau đớn kịch liệt khiến người áo đen gào thét, chim muông trong rừng đều bị kinh hãi, dồn dập bay đi.
- Các ngươi chết không yên lành! Hôm nay ta như thế nào, sau này các ngươi cũng sẽ biến thành như thế nấy! ! !
Mục Thiên không có nhiều lời, lần nữa hất lên huyết tiên trong tay, chuyện như vậy lại phát sinh một lần.
Chuyện này còn đau đớn hơn cả quất vào mặt, đây là tra tấn trên tinh thần.
- Đường đường Kiếm Đế lại đi làm sát thủ, nếu như treo ngươi ở trên cửa thành, biết đâu sẽ có chuyện thú vị xảy ra, ngươi nói có đúng không, Mục Thiên?
Dạ Côn đột nhiên nói ra.
Mục Thiên có chút không rõ ý của Dạ Côn, cho nên dứt khoát nói ra:
- Đúng vậy.
Kỳ thật Dạ Côn muốn nhìn xem, có ai đến cứu y hay không.
Làm một tên Kiếm Đế, người áo đen có thể hi sinh oanh liệt, nhưng một tia tôn nghiêm cuối cùng kia, người áo đen muốn giữ lại!
- Không! Ngươi không thể làm như vậy! ! !
Ngữ khí người áo đen mang theo kinh hoảng, rất sợ Dạ Côn treo y ở trên cửa thành, nếu thật là như thế, cho dù người áo đen sống sót, cũng sẽ sinh hoạt ở trong sỉ nhục.
- Không làm như vậy cũng được, nói cho ta biết ngươi là ai, ngươi tới làm gì, ngươi làm sao biết nơi này.
Vấn đề của Dạ Côn cũng rất đơn giản.
Người áo đen hai mắt đổ máu, không nói gì.
- Nghe nói cho dù Kiếm Đế không có tứ chi, cũng có thể sống sót, không biết có phải là thật hay không.