- Cũng có thể, con cũng biết gia gia con, đa mưu túc trí. . .
Dạ Minh cũng không đoán được suy nghĩ của lão đầu.
Dạ Côn hít sâu một hơi:
- Con đi hỏi gia gia một chút.
- Vậy con hãy chú ý.
- Vâng.
Nói xong Dạ Côn liền rời đi.
Dạ Côn vừa mới đi, Dạ Tần liền đi tới hỏi:
- Cha, đại ca lại đi đâu thế?
- Đi tìm gia gia, sắc trời không còn sớm, gọi mẫu thân con làm bữa tối đi.
- Cha, hôm nay gan đã lớn như vậy rồi sao?
- Tiểu tử thúi, lại dám nói móc cha con, cẩn thận ta đánh cái mông con của con.
Dạ Tần: ......
Một bên khác, Dạ Côn chạy tới hoàng cung, trực tiếp tới thư phòng.
Nào ngờ gia gia cũng không có ở trong thư phòng, mà là ở luyện võ tràng. . .
Mang theo một điểm nghi hoặc, Dạ Côn đi tới sân luyện võ, Dạ Côn còn chưa tới qua sân luyện võ trong hoàng cung, rất khổng lồ. . . ở giữa còn có lôi đài.
Mà lúc này gia gia đang bắn tên, một vài đại thần đứng ở bên cạnh, cũng không biết đang làm cái gì.
Dạ Côn không có vội vã đi qua, đứng ở trên thành lâu nhìn.
Không có đợi bao lâu, những đại thần kia liền cung kính lui ra, Dạ Tư Không cũng để cung tên xuống ngồi ở bên cạnh nghỉ ngơi.
Lúc này Dạ Côn mới từ dưới cổng thành đi tới.
- Côn Côn, nhìn rất lâu rồi, đoán xem là chuyện gì.
Còn không đợi Dạ Côn nói chuyện, Dạ Tư Không liền lên tiếng hỏi, vẫn là đưa lưng về phía Dạ Côn.
Dạ Côn đi đến đằng trước, chắp tay cười nói:
- Gia gia, hẳn là một chuyện muốn phản đối, thế nhưng lại không thể nói thẳng.
- Có muốn biết hay không?
Dạ Tư Không khẽ cười một tiếng.
Thấy nụ cười của gia gia, Dạ Côn liền cảm giác mình giống như bị mắc lừa.
- Đương nhiên muốn, là vấn đề gì?
- Là chuyện liên quan đến đệ đệ con.
- Đệ đệ? Những đại thần này chèn ép đệ đệ rồi?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi.
Dạ Tư Không lắc đầu:
- Cũng không phải, bọn họ không có lá gan này, mà là Côn Miểu cổ tộc gửi thư, muốn thông gia. . . điểm danh Dạ Tần.
- Côn Miểu cổ tộc? ? ?
Dạ Côn sững sờ, cổ tộc thông gia đều tìm đến Thái Kinh, đây cũng quá xa đi.
- Tại sao lại điểm danh đệ đệ?
- Thế nào, con muốn tự mình tới sao?
- Không không không, làm sao có thể chứ.
Dạ Côn lập tức phủ nhận, vừa mới kết thúc chuyện xấu ở Thiên Cung, hiện tại không muốn thêm phiền toái.
- Trong thư nói là nối lại tiền duyên.
Dạ Côn nghe xong càng thêm mơ hồ, cổ tộc này đang làm trò bí hiểm gì.
- Cho con thêm một gợi ý, Côn Miểu cổ tộc họ Ba.
Theo Dạ Tư Không nhắc nhở như vậy, Dạ Côn liền hiểu!
Ba Uyển Thanh!
Ba gia bọn họ lại muốn dùng loại phương thức này thông gia, đúng là quá không biết xấu hổ! Hiện tại cuối cùng biết gia gia vừa rồi vì sao không đồng ý.
- Đệ đệ khẳng định sẽ không đáp ứng.
Dạ Côn nói thẳng.
- Ta đương nhiên biết, trước đó Ba Uyển Thanh làm những chuyện kia, ta cũng biết, loại nữ tử này không xứng gả vào Dạ gia.
Dạ Tư Không quả quyết nói ra, ngữ khí mang theo một cỗ chán ghét.
- Mà những đại thần này cho rằng, có thể thông gia cùng cổ tộc, đây đối với Thái Kinh, đối Dạ gia mà nói đều là kiếm bộn không lỗ, thậm chí sau này Dạ gia còn có hy vọng tiến vào hàng ngũ cổ tộc.
Dạ Côn nghe gia gia nói như vậy, thế nhưng cảm thấy, gia gia cũng sẽ không quan tâm một chút danh hiệu này.
- Ta đi từ hôn.
Dạ Côn âm u một tiếng.
- Dựa theo quy củ mà nói, chuyện này cần để đệ đệ con tự mình đi từ hôn mới được.
- Ba gia này có bệnh sao? Muốn tới buồn nôn chúng ta sao?
Dạ Côn lạnh giọng nói ra, tính tình một thoáng liền đến, đây quả thực là đang nhấc lên chuyện cũ năm đó, xát muối lên vết thương.
Dạ Tư Không đặt chén trà xuống, từ tốn nói:
- Côn Côn, mặc kệ Ba gia có ý nghĩ gì, đều không phải đối thủ Dạ gia chúng ta.
- Đúng vậy.
- Nguyên bản còn muốn gọi Dạ Tần tới, con liền giúp ta chuyển đạt một thoáng, từ hôn hoặc là tiếp nhận, Dạ Tần tự mình quyết định là được, mặc kệ quyết định như thế nào, gia gia đều sẽ ủng hộ.
Lời này nghe rất ấm lòng, Dạ Côn chắp tay nói ra:
- Ừm. . . biết.
- Hôm nay tới nơi này, hẳn là còn có chuyện đi.
Dạ Côn cảm thấy, vị lão nhân này có phải có Thiên Lý Nhãn Thuận Phong Nhĩ hay không, biết tất cả mọi chuyện sao?
- Gia gia, hôm nay đến tìm ngài, quả thật còn có một việc.
- Đi gặp Uyển Nhiên?
Dạ Côn thầm giật mình, gia gia quả nhiên biết đến, trời ạ. . .
- Gia gia, Uyển Nhiên rốt cuộc là ai?
Dạ Côn tò mò hỏi.
Dạ Tư Không nhíu mày:
- Kỳ thật chuyện của Uyển Nhiên gần đây ta cũng mới biết, muốn truy tìm đầu chi mạch của Uyển Nhiên, mặc dù khó khăn, nhưng ta vẫn tra được từ trên gia phả, nếu như luận bối phận, Uyển Nhiên là người cùng thế hệ với ta.
Dạ Côn: ......
- Dạ gia cũng không phải đời đời quang vinh, căn cứ điều tra của ta, ban đầu Dạ gia chỉ là nô lệ, mà vị nô lệ này đạt được một kiện đồ vật, bắt đầu từ lúc đó, Dạ gia mới dần dần chuyển biến tốt đẹp.
- Đồ vật gì?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Đồ vật gì ta cũng không biết, nhưng ngược dòng tìm hiểu đến trước kia, Uyển Nhiên nhất mạch, mới chính mà mạch thống nhất Dạ gia, chẳng qua là Dạ gia đều phân tán, mà một nhánh này của ta, xem như lẫn vào tương đối tốt, cho nên dần dần tạo thành. . . chuyện này ta ngược lại không nhớ, mãi đến lần này điều tra ta mới nhớ tới.
Dạ Tư Không thở dài, có lẽ đây chính là chỗ đau của đại gia tộc đi, cho nên một mực cường điệu, ý nghĩa của chữ "nhà" này.
Nếu như gia đình phân tán, vậy còn gì là vinh quang.
- Vậy nếu như như thế nói đến, phụ mẫu Uyển Nhiên đúng là bị ám sát chết, hôm nay còn có cao thủ Kiếm Đế tới bắt Uyển Nhiên.
- Trên người Uyển Nhiên xuất hiện loại chuyện này, rất có thể có liên quan đến kiện vật phẩm kia, con thấy thế nào?
Dạ Tư Không nhẹ giọng hỏi.
- Con muốn giúp Uyển Nhiên tra rõ ràng chuyện này.
- Cũng tốt, buông tay thăm dò, có khó khăn gì liền đến tìm gia gia.
Dạ Tư Không lộ ra nụ cười hiền lành, cho người ta cảm giác rất bình dị gần gũi.
Trong lòng Dạ Côn cũng ấm áp:
- Gia gia, tình huống tam quốc thế nào? Có khả năng sẽ lập tức đánh tới hay không?
- Sẽ không, không có nhanh như vậy. . . bọn họ muốn chúng ta động thủ trước.
Bất động, chính là tiến công tốt nhất.
Tạm biệt gia gia, Dạ Côn liền trực tiếp về nhà, Ba gia muốn thông gia, quả thật khiến người buồn nôn. . .
Trước đó nghe Ngô Trì lão sư nói, y đưa Ba Uyển Thanh đến Côn Miểu, nguyên lai là đưa về Ba gia, hiện tại mặc dù không biết tình huống như thế nào, nhưng xem ra Ba Uyển Thanh lăn lộn không tệ, còn muốn đến tìm đệ đệ, thật là chưa từ bỏ ý định. . .
Về đến nhà, sắc trời đã ảm đạm, bữa tối đã chuẩn bị xong, chỉ đợi Dạ Côn trở về.
Mà Dạ Côn về đến nhà chuyện thứ nhất, chính là tức giận nói ra:
- Quá đáng. . . quá không biết xấu hổ. . . quá. . . quá. . .
- Phu quân, ngươi thế nào?
Diệp Lưu lo lắng hỏi, sắc mặt của phu quân. . .
Dạ Tần vô cùng nghi hoặc nhìn đại ca, đã phát sinh đại sự gì sao?
- Côn Côn, làm sao vậy?
Đông Môn Mộng lo lắng hỏi.