- Mẫu thân, người không biết, hôm nay gia gia nói cho con biết. . . Côn Miểu Ba gia muốn thông gia với đệ đệ.
Dạ Côn vừa dứt lời, Trưởng Tôn Nhị cùng Tử Yên sững sờ, vẻ mặt tựa hồ trở nên có chút cổ quái, xảy ra chuyện như vậy, trong lòng hai người bọn họ khẳng định sẽ có mâu thuẫn.
Mà Dạ Tần nghe thấy Ba gia, tựa hồ cũng nghĩ đến cái gì.
Dạ Minh cau mày nói ra:
- Ba gia, Côn Miểu cổ tộc?
- Đúng vậy cha, là Ba gia. . .
Dạ Côn cho một cái ánh mắt, Mi ca lập tức hiểu.
Dạ Minh trực tiếp vỗ bàn một cái:
- Thảo! Đây quả thực là đang vũ nhục Dạ gia chúng ta!
Trước đó Ba Uyển Thanh đã chụp cho Tần ca một cái mũ, hiện tại còn muốn vào Dạ gia, nàng lấy dũng khí từ đâu.
Uyển Nhiên bên cạnh không hiểu ra sao.
- Cha, mẫu thân, đại ca, kỳ thật con cảm thấy đã không còn quan trọng như vậy, đều là chuyện trước kia, trên cơ bản con đã quên hết rồi, ai không có thời tuổi trẻ cơ chứ.
Dạ Tần khẽ cười nói, bộ dáng nghĩ thoáng.
Nhan Mộ Nhi nghiêm khắc nói ra:
- Đệ đệ, Ba Uyển Thanh đối với ngươi tặc tâm bất tử, khẳng định là có ý đồ, đệ đệ phải cẩn thận.
- Tẩu tẩu yên tâm, ta cũng không phải thiếu niên lúc trước.
Đông Môn Mộng thấp giọng nói ra:
- Nếu như là thông gia, nếu muốn hủy hôn cần bản thân người trong cuộc đi, có phải là muốn để Tần Tần đi Côn Miểu hay không?
- Mộng Mộng, chuyện này rất có khả năng!
Dạ Minh lập tức lạnh giọng nói ra, Ba Uyển Thanh còn muốn lừa nhi tử qua đi. . . không biết có ý định quỷ quái gì?!
- Cha, mẫu thân, sắp tới con cũng phải đi Côn Miểu một chuyến, đến lúc đó con bồi đệ đệ đi từ hôn, con cũng muốn xem xem, Ba Uyển Thanh kia muốn giở trò gì.
- Phu quân, ngươi đi Côn Miểu làm gì?
Diệp Ly tò mò hỏi.
- Ách. . . tối nay lại nói cho nàng biết.
- Vậy phải cẩn thận đấy, có lẽ đây là mưu kế của Ba gia.
Đông Môn Mộng căn dặn một tiếng, thoạt nhìn chính là đang lừa Dạ Tần đi qua.
- Mặc kệ là âm mưu hay là dương mưu. . . tất cả đều là Hổ Điêu.
- Đại ca bá khí.
- Đương nhiên.
Rõ ràng tình cảnh rất nghiêm túc, vừa trêu chọc như thế, bầu không khí liền thư giãn không ít.
Sau khi ăn xong, Dạ Côn hướng ba vị thê tử kể chuyện mình muốn đi, chính là trợ giúp Uyển Nhiên. . . hiện tại còn có thể giúp đệ đệ. . . trước đó nơi cực âm Không Hư nói cũng phải đi thăm dò một thoáng.
Xem ra hành trình lần này đi Côn Miểu có rất nhiều việc cần phải hoàn thành.
- Phu quân, ta đi cùng ngươi.
Nhan Mộ Nhi lập tức nói ra, Diệp Ly cùng Diệp Lưu ngồi ở bên cạnh ngoài miệng không nói, nhưng ánh mắt cũng lộ ra ý này.
- Đây là đi làm việc, bọn nhỏ còn ở đây, một mình mẫu thân sao có thể trông xuể được.
- Không có việc gì, chúng ta mang theo là được.
- Như vậy sao được, nếu gặp đối thủ cường hãn, quá nguy hiểm, chờ lần sau có cơ hội. . .
Dạ Côn tận tình thuyết phục.
Nhan Mộ Nhi vẫn chưa từ bỏ ý định, nhỏ giọng nói ra:
- Phu quân, ở bên ngoài. . . bên người không có cô nương sao được, cũng phải giải quyết vấn đề chứ.
Khóe miệng Dạ Côn giật một cái, tuyệt đối không nghĩ tới, Mộ Nhi thế mà dùng ra chiêu này, quả thật có chút sức hấp dẫn.
- Mộ Nhi, nàng cũng quá coi thường phu quân rồi... cái gì gọi là tọa hoài bất loạn, ta chính là minh chứng tốt nhất.
Ba thê tử lộ ra ánh mắt như vậy ( ̄ he ̄)
Tin ngươi mới là lạ, cặn bã nam.
Trước đó chuyện Thiên Cung mỹ nhân vẫn còn chưa giải quyết xong đâu, lần này lại chạy đi Côn Miểu, đến lúc đó lại chọc tiểu cô nương, vậy còn không phải phiền chết.
- Mộ Nhi, lần này có đệ đệ đi cùng, chúng ta cũng có thể hơi yên tâm một chút.
Diệp Ly khẽ cười nói, đệ đệ là người thành thật chính trực, không sẽ cùng làm loạn với phu quân.
- Cái gì gọi là yên tâm một chút, các nàng không tín nhiệm ta như vậy sao. . . đã nói tín nhiệm lẫn nhau. . . nhìn một chút. . . lúc nào ta hoài nghi các nàng, đau lòng, tâm mệt mỏi. . . ta muốn đi ngủ.
Nói xong Côn ca liền giả bộ như bị thụ thương, trực tiếp nằm ở trên giường, đưa lưng về phía thê tử.
Ba thê tử trợn trắng mắt, nói không lại liền dùng một chiêu này, có thể đổi một cái hay không. . .
- Phu quân, ngươi nói trên người Uyển Nhiên đến cùng cất giấu bí mật gì?
Diệp Ly nói sang chuyện khác.
Nói đến bí mật trên người Uyển Nhiên, Dạ Côn cũng lên tinh thần, trong nháy mắt ngồi dậy sờ lên cằm nói ra:
- Ta cảm thấy hẳn là một kiện đồ vật vô cùng trọng yếu.
- Vậy thì không đúng. . . cũng không có thấy trên người Uyển Nhiên mang theo đồ vật kỳ quái nào.
Diệp Lưu đánh giá thấp một tiếng, hôm nay cố ý quan sát Uyển Nhiên, cũng không có phát giác ra manh mối gì.
Diệp Ly suy đoán nói ra:
- Ta cảm thấy, đây không nhất định là một kiện đồ vật, nếu như thế, Uyển Nhiên nhất định sẽ biết. . . trọng yếu như vậy, làm sao có thể không nhắc nhở.
- Ly Nhi nói rất có đạo lý, hẳn không phải là một kiện đồ vật.
Dạ Côn nhẹ nói ra.
Nhan Mộ Nhi hai tay chống lấy cằm:
- Các ngươi thảo luận đến, thảo luận đi, cũng không có thảo luận ra kết quả gì, ta thấy bản thân Uyển Nhiên mới là bảo vật.
Nhan Mộ Nhi khó khăn chen miệng vào, ngược lại khiến Dạ Côn sững sờ.
- Chuyện này không phải không có khả năng, sát thủ cũng chỉ muốn bắt lấy Uyển Nhiên, không nói thứ khác.
Diệp Ly nhăn nhăn mày ngài từ tốn nói:
- Có lẽ đây là bí mật liên quan tới huyết mạch, những người kia mong muốn huyết mạch trên người Uyển Nhiên?
- Quả thật có khả năng, chẳng qua là huyết mạch Dạ gia đối với bọn họ có tác dụng gì cơ chứ?
Dạ Côn tò mò đánh giá một tiếng.
Ánh mắt Nhan Mộ Nhi sáng lên, âm u nói ra:
- Khi còn bé ta có đọc một quyển sách, có một chương chuyện xưa liên quan tới huyết mạch này.
- Mộ Nhi, ngươi không phải là muốn kể chuyện ma đấy chứ.
Diệp Ly nhéo nhéo gương mặt xinh đẹp của Nhan Mộ Nhi, quan hệ của hai người cũng tăng tiến không ít, trước kia nếu làm thế này, khẳng định sẽ vật lộn.
- Không phải, chuyện xưa kia kể. . . một đệ tử quý tộc có được huyết mạch gia chủ, mà người xấu muốn hủy đi huyết mạch này, như vậy nhà quý tộc này liền sẽ nghèo túng, tan biến ở bên trong Đại Thiên thế giới.
Nghe Nhan Mộ Nhi nói, mọi người cảm thấy không phải không có đạo lý, có thể nói thông được.
- Thế gian to lớn, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Dạ Côn không khỏi nghiêm túc mấy phần, nếu thật muốn phá hư huyết mạch Dạ gia, vậy là đang nhằm vào tất cả mọi người Dạ gia.
Diệp Ly lo lắng nói ra:
- Phu quân, lần này đi Côn Miểu nhất định phải cẩn thận. . . hay là dẫn ta đi theo đi.
- Ta cũng muốn đi.
Mộ Nhi nghe xong, cũng liền nói theo.
Dạ Côn than nhẹ một tiếng:
- Ly Nhi, Mộ Nhi à, đây cũng không phải đi du sơn ngoạn thủy, có rất nhiều chuyện phải làm, hơn nữa còn rất phiền toái, đến lúc đó các nàng phải đi theo ta chạy tới chạy lui, rất mệt mỏi. . .
- Lại nói, hiện tại có cha. . . đi Côn Miểu chỉ là chuyện trong nháy mắt, không giống như trước đây, đi đi về về tốn thời gian, rất nhanh liền có thể giải quyết trở về.
- Cũng đúng, vậy ta không đi nữa.
Nhan Mộ Nhi trong nháy mắt buông tha, bộ dáng muốn nghe lời bao nhiêu liền nghe lời bấy nhiêu.