- Dạ công tử, mời vào.
Ba Thanh Dương cũng rất khách khí, nụ cười trên mặt chưa từng đứt đoạn.
- Không biết hiện tại gia chủ có tiện gặp mặt không?
Dạ Côn hỏi.
Ba Thanh Dương cười nói:
- Nếu như gia chủ biết hai vị công tử tới, chắc chắn cao hứng, hẳn hai vị công tử vẫn chưa dùng bữa tối đi, hay là chúng ta đi ăn trước nhé?
- Được, vậy phiền toái Ba quản sự.
- Nên làm.
Nhìn dãy núi xung quanh, Dạ Côn đại khái cũng biết, Ba gia tọa lạc ở trung ương dãy núi, không khác gì Đông Môn gia, nơi này đều là tộc nhân Ba gia, chỉ có tòa cung điện xa xa, dường như là chỗ ở của gia chủ.
Dạ Côn còn tưởng rằng sẽ được an bài vào, nhưng kỳ thật không phải, nơi dùng bữa chỉ là một tòa trạch viện bình thường mà thôi.
Nhìn bài trí bên trong, hẳn không có người ở, có lẽ là nơi Ba gia tiếp đãi khách nhân, chỉ là lâu rồi không có sử dụng.
- Dạ công tử, ta đã phân phó, các ngươi nghỉ ngơi ở nơi này trước, ta đi bẩm báo gia chủ.
Dạ Côn nhẹ gật đầu cười nói:
- Được rồi, đã làm phiền.
Ba Thanh Dương lui ra phía sau một bước, chắp tay, lập tức quay người rời đi.
Sau khi Ba Thanh Dương rời đi, Đấu Phù Thế liền từ tốn nói:
- Ba gia an bài chúng ta ở lại đây, hình như muốn ra oai phủ đầu.
- Thực Cốt, ngươi quen thuộc Ba gia, tình huống hiện tại là có ý gì?
Dạ Côn hướng phía Thực Cốt hỏi.
Thực Cốt nhún vai nói ra:
- Dựa theo quy củ của Ba gia, khách nhân bình thường sẽ được an bài ở bên ngoài, khách nhân tôn quý tiếp đãi ở trong cung điện, có lẽ trong khoảng thời gian ta không có ở đây, quy củ đã thay đổi.
- Như vậy xem ra, chính là ra oai phủ đầu, Dạ Côn. . . cục tức này không thể nhịn.
Đấu Phù Thế đi theo Hoa ca xông xáo nhiều năm, lúc nào bị người khác khinh thường như thế, hoàn toàn không để bọn họ vào trong mắt.
Dạ Côn cau mày không nói.
- Đại ca, lần này tới từ hôn, nói rõ ràng là được, không cần gây phiền phức.
Dạ Tần ở bên cạnh nhẹ nói ra, dáng vẻ rất ổn trọng.
Dạ Côn thở dài một hơi:
- Ừm, ta biết, thế nhưng tôn nghiêm Dạ gia không thể mất.
- Chúng ta ăn no rồi lại nghĩ.
Đấu Phù Thế khó chịu nói ra.
Mà Thực Cốt lạnh nhạt cho ý kiến:
- Ta cảm thấy, buổi tối hôm nay hẳn sẽ không gặp được gia chủ.
Dạ Côn liếc mắt nhìn Thực Cốt, xem ra cái tên này hẳn là đệ tử chính quy của Ba gia, biết rất nhiều.
Mà lúc này bên trong cung điện đèn đuốc sáng trưng, xem ra là đang tổ chức tiệc tối.
Người có tiếng nói ở trong Ba gia đều có mặt, càng khiến cho người ta không nghĩ tới chính là, Ba Uyển Thanh ở trong đó.
Hơn nữa còn đang ngồi, dựa theo đạo lý mà nói, thế hệ trẻ tuổi không có tư cách nhập tọa, thế nhưng hiện tại Ba Uyển Thanh đúng là đang ngồi.
Mà tại chủ vị, Ba Bán Tuyết ngồi ở vị trí gia chủ, vị nữ nhân lãnh diễm này chính là gia chủ Ba gia.
Nam nhân ở bên cạnh nàng chính là Ba Tâm Huyền, là trượng phu của Ba Bán Tuyết.
Ba Uyển Thanh nói thế nào, cũng là con gái tư sinh, mặc dù tầng dưới chót Ba gia không ai biết được, thế nhưng nội bộ Ba gia đều biết.
Lần này gia chủ quyết định thông gia Đông U Dạ gia, đó cũng là vì con gái tư sinh tìm một nơi quy tụ, dĩ nhiên cũng muốn Ba gia thu lợi.
Dạ gia quật khởi chính là nhân tuyển số một.
Mà yến hội tối hôm nay cũng không chỉ chúc mừng thông gia, mà còn là sinh nhật trượng phu Ba Tâm Huyền của gia chủ.
Ca múa hân hoan, rượu ngon món ngon, đây có thể coi là bữa tiệc xa xỉ nhất Côn Miểu.
Lúc này Ba Thanh Dương bị ngăn ở bên ngoài, lấy thân phận của Ba Thanh Dương, y không thể tiến vào được.
- Quản sự, ngươi phải biết hôm nay là ngày gì, có chuyện gì đợi đến ngày mai lại nói.
Nam nhân thủ ở cửa ra vào lạnh giọng nói ra.
- Ta đương nhiên biết hôm nay là ngày gì, thế nhưng ta có chuyện trọng yếu muốn bẩm báo gia chủ, cấp tốc.
Ba Thanh Dương cấp bách nói ra.
- Vậy ngươi nói cho ta biết là được rồi.
Nam nhân từ tốn nói.
Ba Thanh Dương đương nhiên muốn tự mình đi nói, đây cũng là một loại cơ hội có thể gặp mặt gia chủ.
- Không nói thì về đi, đừng hòng dùng loại phương thức này trà trộn vào!
- Chờ một chút.
Thấy nam nhân muốn đi, Ba Thanh Dương liền lên tiếng hô.
- Hửm?
- Người Dạ gia đến, hiện tại đang ở phòng tiếp khách.
Trắng Thanh Dương trầm giọng nói ra.
- Người Dạ gia đến? Ai?
- Hai vị công tử Dạ gia.
Nam nhân dừng một chút, từ tốn nói:
- Biết, ta sẽ đi bẩm báo.
- Bọn họ nói muốn gặp gia chủ.
Nam nhân cười lạnh một tiếng:
- Cũng không phải Dạ gia chủ đến, chẳng qua là tiểu bối, có tư cách gì gặp gia chủ.
Nói xong nam nhân liền đi vào, không tiếp tục để ý Ba Thanh Dương.
Ba Thanh Dương nhìn bóng lưng nam nhân, lại nhìn tường vây, trong lòng vô lực.
Rất nhanh, nam nhân tiến vào phòng yến hội, nhưng nam nhân cũng không có bẩm báo gia chủ, mà là tới một chỗ bên phải.
Nam nhân này là Ba Tử Mặc, là đệ đệ cùng cha khác mẹ với gia chủ, tại Ba gia đứng hàng lão tam.
- Gia, hai vị công tử Dạ gia tới, đang ở trong phòng tiếp khác.
Nam tử cúi đầu ở bên tai Ba Tử Mặc nói ra.
Rượu ngon trong tay Ba Tử Mặc hơi sững lại, lần nữa đưa vào trong miệng, khẽ ừ.
- Hai vị công tử này muốn gặp gia chủ.
Nam tử xem như truyền lời Ba Thanh Dương.
Ba Tử Mặc giơ tay lên, nam tử khom người lui ra, không dám nói thêm gì. . . đây quả thực đang quấy rầy tâm tình của đại nhân.
- Tử Mặc, có chuyện gì.
Nam nhân ngồi đối diện Ba Tử Mặc cười nói, vị này là Ba Lang, chính là thân đệ đệ gia chủ, Ba gia lão nhị.
Ba Tử Mặc đứng dậy, hướng phía Ba Bán Tuyết chắp tay nói ra:
- Gia chủ, Dạ gia huynh đệ đã ở phòng tiếp khách.
Ba Tử Mặc vừa dứt lời, mọi người Ba gia đều hơi sững sờ.
Ba Uyển Thanh ngồi ở phía sau nhíu chặt mày, cũng không có biểu hiện mừng rỡ, dựa theo đạo lý mà nói, Dạ Tần tới. . . hẳn sẽ rất vui vẻ, nhưng nàng lại không có.
Ba Lang bỗng nhiên cười nói:
- Tin thông gia vừa mới đưa đến Dạ gia, Dạ gia huynh đệ liền không kịp chờ đợi đến đây. . . thật là nóng vội a.
Ba Lang trêu chọc khiến người xung quanh phát ra tiếng cười cởi mở, tưởng rằng Dạ gia muốn ôm đùi Ba gia.
Nhưng mà mọi người lại không biết, vì sao năm đó Ba Uyển Thanh lại đến nơi này, mà Ba Uyển Thanh cũng không có nói chuyện này ra.
Đối với lần thông gia này, Ba Uyển Thanh cũng rất bất ngờ, đột nhiên có một ngày đến tìm mình. . . nói muốn cho một đoạn nhân duyên, đối phương là người Dạ gia...
Làm mẫu thân, Ba Bán Tuyết vẫn để Ba Uyển Thanh tự mình lựa chọn, bất kỳ người trẻ tuổi nào ở trong Dạ gia.
Ba Uyển Thanh không chút do dự lựa chọn Dạ Tần.
Bởi vì Ba Uyển Thanh biết, Dạ Tần không thể nào cưới mình, y đối với mình chỉ có cừu hận. . . cho nên đối mặt với Ba gia thông gia, Dạ Tần chỉ có từ hôn.
Từ hôn với Ba gia, Ba gia sao có thể khoan dung, đến lúc đó ...
Ba Uyển tính toán rất tốt, chính là muốn lợi dụng Ba gia giết chết Dạ Tần.
Có lẽ đây chính là vì yêu sinh hận đi.
Hiện tại Ba Uyển Thanh đã vặn vẹo đến cực điểm, lúc này hai tay nàng nắm thật chặt, tại Ba gia đều bị nhìn bằng nửa con mắt, chỉ có nổ lực gấp đối người trẻ tuổi, mới có quyền nói chuyện.