Ba Uyển Thanh liều mạng tu luyện, chính là muốn siêu việt Dạ Tần, ở gia thế siêu việt Dạ Tần, khiến Dạ Tần hối hận, bắt Dạ Tần quỳ ở trước mặt mình sám hối, thậm chí muốn Dạ Tần nhận sai, muốn mình trở lại bên cạnh hắn.
Nghĩ đến đây, Ba Uyển Thanh liền lộ ra nụ cười dữ tợn.
Ba Tâm Huyền cười nói:
- Người trẻ tuổi nha, đều khá là nóng lòng, nghe nói Dạ gia huynh đệ có không ít chiến tích, là tồn tại ưu tú bên trong người trẻ tuổi.
- Đúng vậy, nghe nói đại ca Dạ Côn năm đó cùng Ngũ Nhạc chiến một trận, một kiếm chém rụng ngàn vạn tướng sĩ Ngũ Nhạc, càng có xưng hào Thí Quân Giả.
Ba Lang vẫn rất bội phục Dạ gia huynh đệ.
Ba Tử Mặc cũng từ tốn nói:
- Tuy nói đại ca Dạ Côn không tệ, thế nhưng đệ đệ Dạ Tần gần đây biểu hiện nổi bật, lực lượng một người, dẫn đầu tướng sĩ san bằng Cổ U, không sợ Thiên Lôi, nhìn mà than thở.
Ba Uyển Thanh ngồi ở phía sau chìm đắm trong thế giới của mình, nghe thấy lời này, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Tại Ba gia, Ba Uyển Thanh cũng không biết tin tức Dạ Tần, bởi vì không ai nói cho nàng, nàng cũng không có lăn lộn quan hệ, như một con sói cô độc.
Lúc này nghe thấy hành động mấy năm nay của Dạ Tần, trong lòng nàng kinh ngạc vô cùng.
Dạ Tần sao có thể lợi hại như vậy?
Dùng lực lượng một người san bằng Cổ U? Thậm chí bỏ qua Thiên Lôi? ? ?
Ba Uyển Thanh hoàn toàn không tiếp thụ được tin tức này, Dạ Tần trong trí nhớ của nàng cả ngày theo sau lưng Dạ Côn, mình nói gì nghe nấy, cho dù mấy năm nay tu vi có tiến triển, cũng không thể mạnh như thế! ! !
Khẳng định là giả, khẳng định là Dạ gia cố ý thả ra tin tức! ! !
Dạ Tần không thể lợi hại hơn mình được, không thể nào! ! !
- Gia chủ, thiếu niên truyền kỳ như thế, thật muốn gặp một lần.
Ba Lang cũng là rất muốn gặp gặp huynh đệ Dạ gia.
Thế nhưng Ba Bán Tuyết một mực không lên tiếng lại phủ định.
- Hôm nay là sinh nhật của phu quân, chuyện thông gia ngày mai bàn lại.
Ba Bán Tuyết từ tốn nói.
Ba Lang cười khổ một tiếng, gia tỷ rõ ràng muốn nhằm vào huynh đệ Dạ gia.
Nghĩ lại cũng đúng, Dạ gia huynh đệ vừa đến, gia chủ liền ra gặp mặt, như thế uy vọng của Ba gia sẽ bị kéo xuống.
Nếu như là Dạ gia gia chủ Dạ Tư Không tới mới không sai biệt lắm.
Ba Tâm Huyền một bên nhỏ giọng nói ra:
- Dạ gia ngàn dặm xa xôi tới, không gặp sẽ hơi thất lễ.
- Mặc dù ta cố ý thông gia, thế nhưng chỉ là xem trọng tương lai của Dạ gia, cũng không có nghĩa là bọn hắn có thể như thế nào, hai người trẻ tuổi nói muốn gặp là gặp, nghĩ ta là ai?
- Như thế chẳng phải đắc tội Dạ gia rồi?
Ba Bán Tuyết cười khẽ một tiếng:
- Phu quân, đắc tội Dạ gia thì như thế nào? Thông gia là cho bọn hắn mặt mũi, bọn hắn hẳn là lòng mang cảm kích, được Ba gia chúng ta che chở.
Ba Tâm Huyền không nói gì nữa, tiếp tục cười cười xem ca múa.
Hết thảy lại khôi phục như thường.
Mà Ba Uyển Thanh cũng hy vọng Dạ gia huynh đệ có thể tới, nhưng mà mẫu thân không quan tâm...
Tin tức này rất nhanh liền truyền vào trong tai Ba Thanh Dương đang đợi ngoài cửa.
Sau khi Ba Thanh Dương nhận được tin tức liền có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn phải chuyển cáo quyết định của gia chủ cho người Dạ gia nghe.
Lúc này trong phòng tiếp khác, tất cả mọi người đang hưởng dụng bữa tối.
Chẳng qua là Đấu Phù Thế rất muốn chửi bậy.
- CMN, đều là thứ gì...
Bọn họ có năm người, vừa vặn năm mâm đồ ăn.
Năm mâm đồ ăn coi như xong, tối thiểu cũng phải mang một ít thịt, thịt là có, thế nhưng phân lượng kia, vô cùng thê thảm.
Hơn nữa nhìn món ăn, giống như là do hài tử làm ra, còn có vết cháy đen.
Đây là cho người ta ăn sao?
Hổ Điêu cũng sẽ không ăn.
Hổ Điêu: Ta con mẹ nó lại chọc giận ngươi rồi?
Thực Cốt trầm giọng nói ra:
- Chuyện này không đúng.
Dạ Côn trầm giọng hít một hơi.
Dạ Tần yên lặng không nói.
Uyển Nhiên ôn nhu cười nói:
- Mọi người mấy ngày không ăn cơm, cố ăn một chút, ngày mai để ta làm cơm.
- Ba gia rốt cuộc có ý gì, cho dù ra oai phủ đầu, cũng không đến mức như thế chứ. . . còn nói là cổ tộc, chỉ đến thế.
Đấu Phù Thế hừ một tiếng, ngoại trừ Tố gia, đây là lần đầu y tự tiếp xúc với cổ tộc, thế nhưng lại bị khinh bỉ.
Trong lúc mọi người ở đây không nói chuyện, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
- Dạ công tử, bữa tối dùng như thế nào rồi?
Ba Thanh Dương mang theo nụ cười hỏi.
Nghe thấy lời giễu cợt như thế, Đấu Phù Thế lập tức nổi giận, trực tiếp vỗ bàn quát:
- Dùng như thế nào? Ngươi đến xem xem, đây là đạo đãi khách của Ba gia các ngươi sao? Đây là cho người ăn sao? !
Ba Thanh Dương sững sờ, lập tức đi lên nhìn, khóe miệng hơi hơi co rúm, tranh thủ thời gian cười làm lành:
- Các vị đừng nóng, chắc hẳn trong này có hiểu lầm gì đó.
- Hiểu lầm? Chuyện này còn có hiểu lầm gì, đang bày ngay trước mắt!
Đấu Phù Thế hừ lạnh quát, thật muốn diệt đi Ba gia, quá xem thường người.
Dạ Côn cũng không muốn tranh chấp, nhàn nhạt hỏi:
- Ba quản sự, đã truyền lời chưa?
Ba Thanh Dương chắp tay nói ra:
- Dạ công tử, gia chủ nói ngày mai thương nghị.
- Ta thảo! Lão tử hít hàn khí mấy ngày, gặp đều không cho gặp!
Đấu Phù Thế nhất thời bạo tẩu.
Dạ Tần nhanh chóng khuyên nhủ:
- Đấu thúc, bình tĩnh.
- Xin các vị thông cảm, mấy ngày nay gia chủ quá bận rộn.
Ba Thanh Dương lập tức giải thích một chút.
Dạ Côn hít một hơi thật sâu, vẫn không nháo chuyện:
- Được, vậy l ngày mai gặp.
- Tạ ơn các vị thông cảm, có gì cần trực tiếp sai người đến tìm ta là được.
Lúc này Uyển Nhiên nói ra:
- Không phiền đầu bếp của các ngươi, tự chúng ta tới là được.
Ba Thanh Dương ngẩn người:
- Được.
Chờ sau khi Ba Thanh Dương đi, Đấu Phù Thế một mặt khó chịu, Dạ Côn cũng giống như thế.
Thực Cốt khẽ thở dài một tiếng, giống như có chút tiếc hận.
Uyển Nhiên ôn nhu nói:
- Mọi người đừng quá tức giận, ta đi làm thức ăn cho mọi người.
- Ừm, ta đưa ngươi đi.
Dạ Côn từ tốn nói.
- Ta cũng đi hỗ trợ.
Dạ Tần nói theo, có mặt mũi để cho cô nương người ta một mình bề bộn sao?
Phòng tiếp khách cũng không phải rất lớn, mấy gian sương phòng, một cái nhà bếp, cộng thêm chính đường, còn nhỏ hơn phủ đệ ở Thái Kinh.
Nhưng chỗ nhỏ như thế, còn có người Ba gia trông chừng, giống như là người giám thị vậy.
Mấy người vào trong nhà bếp, còn thừa nguyên liệu, Uyển Nhiên có thể làm một bữa ra tới.
- Các ngươi ra ngoài đi, một mình ta làm là được rồi.
Uyển Nhiên khẽ cười nói, biểu thị nhìn bộ dạng của các ngươi, liền biết các ngươi không biết nấu cơm.
Dạ Côn cùng Dạ Tần xấu hổ cười cười, biểu thị làm một chút việc vặt cũng được.
Trong lúc ba người nấu cơm, bỗng nhiên nghe thấy thị vệ cách đó không xa nói chuyện với nhau.
- Hôm nay hẳn là rất náo nhiệt. . . sinh nhật trượng phu của gia chủ.
- Còn phải nói, mỗi năm vào ngày này đều phải ăn mừng một đêm, thật là hâm mộ.
- Đúng vậy, ta cũng muốn làm nam nhân như vậy, ngẫm lại liền kích thích.
- Xuỵt, nhỏ giọng một chút, nếu như bị người nghe thấy, sẽ bị phạt.
- Hiểu.
Dạ Côn cùng Dạ Tần đều nghe thấy được.
Vừa rồi tên quản sự kia còn nói, mấy ngày nay gia chủ rất mệt mỏi, không rảnh gặp.
Nguyên lai là đang bận xử lý tiệc rượu, chơi rất là vui vẻ! ! !
Lão tử ngàn dặm chạy tới, hiện tại lấy cớ như thế, đúng là quá không để Dạ gia vào trong mắt.
Cũng là không để Côn ca cùng Tần ca vào trong mắt!