Dạ Côn hô to, người Ba gia trong đại điện đều nghe thấy được, đồng thời chuyển mắt tới.
Ba Uyển Thanh cũng không ngoại lệ.
Lúc Ba Uyển Thanh lần nữa nhìn thấy Dạ Tần, ánh mắt mang theo vẻ kinh ngạc.
Dạ Tần hiện tại hoàn toàn khác với lúc trước, tựa như một trời một vực, nhất là ở trên khí thế, ép đến sít sao.
Phối hợp với vết sẹo trên gương mặt, phi thường mê người, tràn đầy mị lực nam nhân.
Ba Uyển Thanh đều sắp không nhận ra Dạ Tần, nhưng mà kinh ngạc chỉ là thoáng qua, rất nhanh trong lòng vừa vui vừa buồn.
Vui chính là, Dạ Tần cũng không dễ, nhìn vết sẹo trên mặt y, lúc ấy hẳn rất đau đi.
Buồn chính là ...
Nam nhân như vậy vì sao không phải của Ba Uyển Thanh ta! ! ! ! ! !
Càng nghĩ trong lòng càng tức, từ khi Dạ Tần xuất hiện, vẫn chưa từng liếc mắt nhìn nàng một cái.
Lời thề năm đó đều là giả, Dạ Tần ngươi là nam nhân vong ân phụ nghĩa! Cho dù ta không lấy được, người khác cũng đừng hòng đạt được.
Cho dù là thi thể, đó cũng là của Ba Uyển Thanh ta! ! !
Lúc này Ba Uyển Thanh cực độ vặn vẹo, có lẽ mặt ngoài nhìn không ra cái gì, thế nhưng nội tâm đã khiến người rùng mình.
- Nguyên lai có khách quý đến, Dạ gia công tử, mời vào.
Ba Lang uống đỏ cả mặt, cởi mở cười nói.
Dạ Côn cùng Dạ Tần nghe xong trực tiếp đi vào, nhưng hai huynh đệ đều biết, vừa rồi gia chủ này vẫn không có nói chuyện.
Vì sao không cho nữ nhân làm gia chủ, đều có nguyên nhân của nó.
Dạ Côn liếc nhìn toàn trường, cảm thấy đều là một đám người già yếu tàn tật.
Thế nhưng lại xuất hiện một người quen, đó chính là Ba Uyển Thanh, năm đó nữ nhân này làm hại đệ đệ không nhẹ a.
Bất quá trả giá bằng một cánh tay, chuyện này cũng coi như kết thúc.
Toàn trường rất ít người trẻ tuổi, duy chỉ có Ba Uyển Thanh, xem ra Ba Uyển Thanh tại Ba gia không có quá kém, không khác với trước kia là bao, khác biệt duy nhất có lẽ là ống tay áo rỗng tuếch kia.
Nữa hài tràn đầy sinh cơ lúc trước, vì sao hiện tại lại biến thành bộ dáng này, Dạ Côn quả thật không hiểu nổi.
Dạ Tần tự nhiên cũng phát hiện Ba Uyển Thanh, nhưng mà trên mặt Dạ Tần cũng chưa từng xuất hiện bất kỳ gợn sóng nào, chỉ là khẽ gật đầu. . . xem như lên tiếng chào hỏi, sơ giao, ngay cả bằng hữu cũng không bằng.
Ba Uyển Thanh thấy Dạ Tần gật đầu, phương tâm như bị ngăn chặn, hồi ức trước kia ở huyện Thái Thây toàn bộ tràn về, so sánh với hiện tại. . . hoàn toàn là hai người khác nhau.
Tuyệt tình!
Dạ Tần ngươi quá độc ác! ! !
Nếu như Côn ca biết trong lòng Ba Uyển Thanh đang suy nghĩ gì, khẳng định sẽ tức giận mắng to, nếu không phải năm đó ngươi đứng núi này trông núi nọ, hiện tại sẽ như vậy sao ...
Không biết là người nào thấy người sang bắt quàng làm họ, cuối cùng rơi xuống kết quả như vậy, còn muốn vãn hồi với đệ đệ, đúng là nữ nhân si tâm vọng tưởng.
Tự gây nghiệt không thể sống!
Đứng ở trong sân, Dạ Côn cùng Dạ Tần làm khách nhân đăng môn, cũng đại biểu Dạ gia, phải có lễ tiết, người khác không hiểu, ngươi còn theo nàng làm bậy sao.
- Dạ Côn.
- Dạ Tần.
- Gặp qua Ba gia gia chủ.
Theo đạo lý mà nói, hai huynh đệ vẫn phải chắp tay, thế nhưng hai huynh đệ đều không có động tác này, mặc dù hữu lễ, nhưng trong lòng khó chịu. . . ngươi có thể thế nào.
Ba gia là cổ tộc không sai, thế nhưng Dạ gia cũng không phải các ngươi có thể chọc.
Khóe miệng Ba Bán Tuyết bỗng nhiên nâng lên, cười nói:
- Dạ gia huynh đệ, trăm nghe không bằng một thấy. . . khiến bản gia chủ mở rộng tầm mắt.
Còn mở rộng tầm mắt.
Dạ Côn cười khẽ một tiếng:
- Nguyên bản định ngày mai lại đến bái kiến, thế nhưng nghe bọn họ nói gia chủ ngài bề bộn nhiều việc. . . nguyên lai là bận uống rượu vui đùa.
Côn ca hoặc là không nói, nếu như nói liền khẩu xuất thành chương.
Ba Tâm Huyền liền biết sẽ khiến bọn họ phản cảm, hiện tại quả nhiên như thế.
Ba Bán Tuyết nghe Dạ Côn nói thế, nụ cười trong nháy mắt không còn.
Lúc này Ba Tử Mặc bỗng nhiên nói ra:
- Hai vị Dạ gia công tử, lúc này nói lời như thế, đây là lễ tiết của Dạ gia các ngươi sao?
Nghe thấy câu này, Côn ca lần nữa khẽ cười, nói với Ba Tử Mặc:
- Nói đến cấp bậc lễ nghĩa, Ba gia xưng thứ hai, Dạ gia ta tuyệt đối không dám xưng thứ nhất.
- Càn rỡ!
- Quá không ra gì!
- Dạ gia tiểu bối không biết lễ phép!
Đám lão đầu Ba gia liền bắt đầu chỉ trỏ.
Lúc này Ba Lang nói ra:
- Dạ công tử, có phải là có hiểu lầm gì đó hay không?
- Hiểu lầm thì ta nghĩ là không có, đã Ba gia các ngươi không chào đón chúng ta, vậy tại sao lại đưa ra yêu cầu thông gia đây.
Dạ Côn chất vấn.
Ba Tâm Huyền cười nói:
- Có lẽ Dạ công tử đã hiểu lầm rồi, Ba gia sao lại không chào đón Dạ gia, hoan nghênh hoan nghênh.
- Vậy vì sao gia chủ tình nguyện thưởng thức ca múa, cũng không muốn gặp một lần?
Côn ca nắm chặt điểm này không thả, nếu như các ngươi không cho câu trả lời thỏa đáng, vậy ta liền nói cả đời.
- Dạ công tử, hôm nay là sinh nhật ta, gia chủ hy vọng cho ta một buổi sinh thần hoàn mỹ. . . nói lên gia chủ là người trọng tình trọng nghĩa.
Dạ Côn yên lặng nhẹ gật đầu:
- Gia chủ tổ chức sinh nhật cho người mình yêu ta có thể hiểu được, thế nhưng cự tuyệt Dạ gia ta ở ngoài cửa, phần sỉ nhục này. . . Dạ gia ta không ăn!
- Cho nên Dạ gia các ngươi muốn như thế nào?
Ba Bán Tuyết lạnh giọng hỏi, ánh mắt cũng dần dần trở nên bất thiện.
Dạ Côn cười lạnh một tiếng, muốn hù dọa tiểu hài tử à. . . Côn ca gặp qua Ma Thần, gặp qua Chiến thần, đại nhân vật đều khen Côn ca ưu tú, này không phải không có lý do.
- Đệ đệ ta...
Dạ Côn mang theo ngữ khí trầm trọng nói ra, thậm chí khoát lên bả vai Dạ Tần, giọng điệu này giống như muốn kể một câu chuyện xưa bi thảm vậy.
Dạ Tần cũng sững sờ, lập tức biết đại ca muốn làm gì, liền cực lực phối hợp.
- Đại ca, không nói cũng được.
- Không. . . hôm nay đại ca nhất định phải nói ra, không thể để cho ngươi ủy khuất.
Đám người Ba gia thấy hai huynh đệ như thế, có chút mộng bức, đây rốt cuộc muốn làm gì.
- Lần này đệ đệ ta tới, chính là muốn gặp nàng một lần...
Dạ Côn bỗng nhiên chỉ Ba Uyển Thanh bên cạnh, khiến Ba Uyển Thanh đều sững sờ, nhưng phương tâm tựa hồ mừng thầm, Dạ Tần muốn gặp mình? Đây là thật sao?
- Thế nhưng. . . từ khi bước vào đại môn Ba gia các ngươi, khắp nơi bị người làm khó dễ, lên núi bị người ngăn lại, ăn cơm còn là cơm thừa, muốn gặp mặt ngài một lần, đều bị nói ngươi đang bận, trải qua ba tháng lộ trình. . . niềm hân hoan của đệ đệ ta đều bị một chậu nước lạnh của các ngươi dập tắt. . .
Nói đến đây, ánh mắt Dạ Côn trở nên kiên định:
- Dạ gia ta sẽ không tùy tiện khi dễ người, nhưng cũng không phải tồn tại nhận người khi dễ. . . đã các ngươi làm như vậy, ta quyết định. . . lần này thông gia coi như thôi, cũng chính là muốn từ hôn!
Thời điểm Dạ Côn nói ra hai chữ từ hôn, vẻ mặt Ba Uyển Thanh cứng đờ ở, tựa hồ cuối cùng hiểu rõ... bọn hắn chính là tới từ hôn! ! !
Đám người trong đại điện đều ngây ngẩn, Ba gia lúc nào bị từ hôn qua? Đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra!
Mà vừa rồi, thế mà bị một cái Dạ gia nho nhỏ từ hôn!
Ba gia vĩ đại sao có thể nuốt được cục tức này?