Hai huynh đệ liếc nhau một cái, trong mắt mang theo sự phẫn nộ, Ba gia hành động như vậy chính là đang xem thường người khác.
Nếu như trước đó còn có thể bỏ qua, như vậy hiện tại liền không nhịn được.
- Đệ đệ, ta muốn nhìn thử xem bọn họ đang chơi trò gì.
Dạ Côn trầm giọng nói ra, rõ ràng là dự định cứng rắn gặp, thế nhưng vẫn giữ lễ tiết, cho thể diện mà không cần, vậy cũng đừng trách Côn ca.
Dạ Tần đương nhiên nghe theo đại ca, gật đầu nói:
- Được, chúng ta cùng đi xem xem bọn họ đang làm gì.
- Dạ Côn, Dạ Tần. . . các ngươi cẩn thận một chút.
Uyển Nhiên ở bên cạnh dĩ nhiên cũng nghe thấy, tuy nhiên nàng không có mở miệng ngăn cản, mà là nhắc hai huynh đệ cẩn thận một chút.
Dạ Côn cùng Dạ Tần nhẹ gật đầu, nhờ Đấu Phù Thế cùng Thực Cốt bảo vệ Uyển Nhiên, đừng để Uyển Nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Sau khi an bài tốt, hai huynh đệ trực tiếp đi ra phòng tiếp khách.
Lúc hai huynh đệ bước ra, Ba Thanh Dương lập tức nhận được tin tức, liền ba chân bốn cẳng chạy tới.
- Dạ công tử. . . Dạ công tử ...
Ba Thanh Dương thấy bóng lưng hai người, đuổi theo hô hào.
Thế nhưng Dạ Côn cùng Dạ Tần cũng không có đình chỉ bước chân, tiếp tục đi đến cung điện cách đó không xa, cũng không phải chưa từng gặp qua cổ tộc, thế nhưng phách lối như vậy thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Ngay cả người của Thiên Cung cũng không có đến mức cự tuyệt ở ngoài cửa.
Ba Thanh Dương cảm thấy không thích hợp, lập tức tăng tốc, đứng ở trước mặt hai huynh đệ.
- Dạ công tử, các ngươi muốn đi đâu?
Ba Thanh Dương gạt ra nụ cười hỏi.
Dạ Côn từ tốn nói:
- Đi gặp gia chủ của các ngươi một chút.
Ba Thanh Dương vội vàng nói:
- Dạ công tử, gia chủ bề bộn nhiều việc. . . ngày mai gặp cũng không muộn.
- Chính là gia chủ của các ngươi bề bộn, cho nên mới phải đi an ủi hỏi một chút, ta còn cố ý mang Ngưng Thần Trà từ Thái Kinh đến, trà này có thể giảm bớt mệt mỏi, khẳng định gia chủ của các ngươi sẽ rất thích.
- Gia chủ nhất định sẽ thích, thế nhưng buổi tối hôm nay gia chủ quả thật không có thời gian. . . Dạ công tử ngủ một giấc, sáng sớm ngày mai ta liền đi an bài nhé?
Dạ Côn nhíu chặt lông mày:
- Quản sự, ngươi cảm thấy ngươi có thể ngăn cản huynh đệ chúng ta không?
Ba Thanh Dương sầm mặt lại, cảm thấy Dạ gia huynh đệ muốn kiếm chuyện.
Mà Ba Thanh Dương cũng không bị hù dọa, cười nhẹ nói ra:-
- Dạ công tử, hai vị là khách, phải tuân thủ quy củ của Ba gia, nếu xảy ra chuyện, vậy liền khó xử.
- Đáng tiếc đạo đãi khách của các ngươi quá kém, chúng ta rất không hài lòng, cho nên Dạ gia chúng ta thay đổi chủ ý, lần này thông gia Dạ gia không đáp ứng, hiện tại muốn tìm gia chủ của các ngươi từ hôn!
Dạ Côn lạnh giọng nói ra, nguyên bản còn đang nghĩ cớ, thế nhưng Ba gia tự mình dâng cớ đến, không còn gì tốt hơn.
Ba gia cùng Dạ gia thông gia, chỉ có nội bộ Ba gia biết, mà Ba Thanh Dương vô tình đứng ở một bên, cho nên y mới biết chuyện này.
Lúc này nghe thấy Dạ gia muốn hủy hôn, Ba Thanh Dương có chút kinh ngạc, lúc nào Ba gia bị cự tuyệt qua?
- Các ngươi muốn từ hôn...
Ba Thanh Dương thì thào hỏi.
Dạ Côn không lên tiếng, tiếp tục đi đến phía trước, mà Dạ Tần liếc mắt nhìn Ba Thanh Dương một chút, phối hợp với vết sẹo trên gương mặt, giống như ma quỷ, khiến Ba Thanh Dương cảm thấy nặng nề.
Dạ gia vì loại chuyện nhỏ nhặt này muốn từ hôn Ba gia, đúng là quá càn rỡ!
Ba Thanh Dương lần nữa đuổi tới, mà Dạ Côn chỉ phẩy tay một cái, Ba Thanh Dương tựa như con ruồi, nằm rạp dưới mặt đất không nhúc nhích.
Rất nhanh, hai huynh đệ đi tới cửa cung điện.
Vẫn là nam nhân trước đó, tùy tùng Ba Tử Mặc.
- Các ngươi là Dạ gia huynh đệ?
Nam tử thấy hai người lạ mặt, cộng thêm nghe được truyền ngôn cho nên mở miệng suy đoán.
Dạ Côn gật đầu nói:
- Đúng vậy, chúng ta muốn gặp gia chủ.
- Thật có lỗi, hiện tại gia chủ không có thời gian gặp các ngươi, đợi ngày mai lại nói.
Nam tử vẫn có lễ tiết, hướng phía hai huynh đệ chắp tay.
Dạ Côn hơi thở hắt ra:
- Ta loáng thoáng có thể nghe thấy bên trong có tiếng nhạc ca múa, không biết gia chủ của các ngươi đang bận chuyện gì?
- Gia chủ bề bộn cái gì, đám tôi tớ như chúng ta làm sao biết? Hai vị, mời về cho.
Nam tử lần nữa khuyên.
Dạ Côn bỗng nhiên cười khẽ một tiếng nói ra:
- Ta thấy ngươi còn chưa biết, chúng ta từ xa tới, nếu như gia chủ của các ngươi thật bề bộn thì thôi đi, nhưng nghe âm thanh bên trong, sợ là đang hưởng thụ phong hoa tuyết nguyệt đi. . . làm sao? Không để Dạ gia chúng ta và trong mắt?
- Càn rỡ! Tiểu bối các ngươi lại dám nhục mạ gia chủ!
Nam tử gầm thét một tiếng, phảng phất muốn động thủ.
Mà thủ vệ đứng ở xung quanh lập tức vây quanh hai huynh đệ.
Dạ Côn hướng phía mọi người nói:
- Nếu hôm nay động thủ, hậu quả các ngươi tự gánh lấy! Đệ đệ, chúng ta đi.
- Chớ có càn rỡ! Đây là Ba gia, không phải Dạ gia các ngươi!
Nam tử chợt quát to, trực tiếp oanh tới một quyền, mang theo cương phong cương mãnh.
Nếu Ba gia động thủ trước, như vậy Dạ Côn cùng Dạ Tần cũng sẽ không khách khí.
Bịch một tiếng, nam tử trực tiếp bay ngược ra, thủ vệ xung quanh nằm trên mặt đất kêu rên.
Còn chưa đến một hơi, thủ vệ Ba gia liền bị đoàn diệt, thực lực tổng hợp quả thật không được tốt lắm.
Dạ Côn nhanh chân đi đến cửa lớn, mà nam tử nằm ở bên cạnh chỉ Dạ Côn nói ra:
- Tự tiện xông vào cung điện Ba gia, Dạ gia các ngươi phải trả giá thật lớn! ! !
Khóe miệng Dạ Côn lộ ra một tia đường cong, chúng ta ngay cả Thiên Cung đều dám xông, còn sợ Ba gia ngươi sao?
Nếu lộ ra thân phận của mình, chỉ sợ Ba gia các ngươi đều phải quỳ trên mặt đất nghênh đón.
Đi qua cửa lớn cung điện, trên cơ bản không có thủ vệ, chỉ có một ít tôi tớ quét dọn.
Nghe âm thanh ca múa, Dạ Côn cùng Dạ Tần rất nhanh đã đi tới trước đại điện không xa, nhìn cầu thang cao cao, phía trên chính là chỗ Ba gia đang đãi tiệc.
Thật rất xa hoa.
Hai huynh đệ liếc nhau, Dạ Côn vỗ vỗ bả vai đệ đệ:
- Buổi tối hôm nay sẽ náo loạn.
- Đại ca, Dạ gia chúng ta không nhận ủy khuất.
- Đúng, chúng ta không nhận!
Hai huynh đệ đạp lên bậc thang, từng bước một hướng tiến vào đại điện, âm thanh ca múa vang lên bên tai cũng càng lúc càng lớn, thậm chí còn có thể nghe thấy bàn luận nâng cốc của nam nhân, còn có tiếng cười duyên của nữ nhân.
Trong đầu hai huynh đệ, dần dần hiện ra một bức tranh mê loạn.
Bất quá rất nhanh, hình ảnh này liền biến mất, thế nhưng vẫn có thể nhìn thấy một chút tình cảnh hoan lạc bên trong, nhất là y phục của vũ cơ, thật sự khá mát mẻ.
Ở trước đại điện có sáu tên thị vệ, lúc nhìn thấy Dạ gia huynh đệ, đều hơi sững sờ, sao lúc này lại có người tới?
Ba Bán Tuyết cũng trông thấy Dạ Côn cùng Dạ Tần đi tới, ở vị trí này của nàng, có thể nhìn thấy bao quát tình cảnh bên ngoài.
Ba Tâm Huyền ở bên cạnh Ba Bán Tuyết cũng nhìn thấy, hơi hơi nhíu mày, lúc này Dạ gia huynh đệ đến, chỉ sợ không có thiện ý. . . hai người trẻ tuổi kia cũng không phải dễ đối phó như vậy.
Bất quá Ba Bán Tuyết cũng không có gọi Dạ gia huynh đệ tiến vào, phảng phất giả bộ giống như không nhìn thấy.
Nhưng mà Côn ca lại khác, la lớn:
- Gia chủ Ba gia có ở đây không. . . Dạ gia Dạ Côn Dạ Tần đến đây uống chén rượu.