- Biện pháp này rất phức tạp, sang năm vào hạ, ta sẽ dẫn người tới.
Dạ Côn nghiêm túc nói, dù sao chuyện này cũng không phải đùa.
Nhưng mà trong mắt Ba Bán Tuyết còn có nghi vấn không tan.
Lúc này Thực Cốt liền nói:
- Dạ Côn có thể giải quyết.
Có câu nói này của lão tổ, Ba Bán Tuyết tự nhiên gật đầu, nhưng vì phòng ngừa ngoài ý muốn phát sinh, Ba Bán Tuyết quyết định vẫn xin Thiên Cung giúp đỡ.
Ba gia không thể có chuyện, bằng không Côn Miểu liền không còn.
Chính sự nói xong rồi, Dạ Côn cười nói:
- Nếu đã quen như vậy, vậy chuyện hôn sự này coi như xong, đại điệt nữ ngươi không có vấn đề chứ?
Dạ Côn cũng không muốn sự tình quá phiền toái, có thể thuận lợi lui là tốt nhất.
Ba Bán Tuyết liếc mắt nhìn Thực Cốt, mà Thực Cốt yên lặng nhẹ gật đầu.
- Xem ra hai nhà chúng ta vô duyên, thôi vậy.
Ba Bán Tuyết từ tốn nói.
Dạ Côn cười cười, vỗ vỗ bả vai đệ đệ, Dạ Tần cũng thở phào một hơi, cuối cùng cũng giải quyết xong.
Nhưng mà hai huynh đệ thuận lợi từ hôn, thế nhưng lúc này oán niệm của Ba Uyển Thanh lại điên cuồng tăng trưởng. . . cảm giác mình giống như hàng hóa.
Không đúng, ngay cả hàng hóa cũng không bằng, bị bọn họ đẩy tới đẩy lui.
Mẫu thân đều không thể ngăn cản Dạ gia huynh đệ, tại sao lão thiên lại đối xử với nàng như thế. . . lão thiên đáng chết! ! ! Ba Uyển Thanh ta không phục, không phục! ! !
Tất cả các ngươi đều phải chết! ! !
- Vậy không quấy rầy yến hội của các ngươi nữa, nghỉ ngơi một đêm. . . ngày mai ta sẽ rời khỏi nơi này.
Dạ Côn khẽ cười nói.
Ba Bán Tuyết không quan tâm Dạ Côn, mà là hướng phía Thực Cốt hỏi:
- Lão tổ?
- Ngày mai ta cũng sẽ rời đi, yên tâm đi, nếu Ba gia có khó khăn, ta sẽ kịp thời xuất hiện.
- Vâng, ta đã hiểu.
- Dẫn dắt Ba gia thật tốt.
Thực Cốt vỗ vỗ bả vai Ba Bán Tuyết.
- Sẽ không cô phụ kỳ vọng của lão tổ.
Ba Bán Tuyết lúc này bỗng nhiên nói ra:
- Dạ công tử muốn lưu lại ăn uống hay không.
- Không cần. . . đi đường quá mệt mỏi, muốn về nghỉ một thoáng.
Dạ Côn đưa lưng về phía Ba Bán Tuyết phất phất tay, mọi người rất nhanh liền tan biến ở trong cung điện.
Ba Bán Tuyết nhíu chặt lông mày, tâm phiền.
- Gia chủ, đây thật là lão tổ sao?
Một đệ tử nghi hoặc hỏi.
Ba Bán Tuyết liếc ngang nhìn một chút, người kia bị dọa lập tức cúi đầu, thế mà nghi vấn ánh mắt của gia chủ.
Ba Tử Mặc không cam lòng:
- Hôm nay thật bị khinh bỉ! ! !
- Đúng, bị khinh bỉ.
Ba Lang hơi híp mắt, đăng môn từ hôn, Ba gia còn không thể nói gì, cứ tính như vậy. . . truyền đi, Ba gia còn mặt mũi nào.
Ba Tâm Huyền không nói gì, dùng này ánh mắt ôn nhu nhìn Ba Bán Tuyết, mang theo sự quan tâm, khiến trong lòng Ba Bán Tuyết dễ chịu hơn rất nhiều.
- Gia chủ, chúng ta cứ tính như vậy sao?
- Đúng vậy đó gia chủ, lão tổ tới quá đột nhiên.
- Trong lòng ta không thoải mái.
Ba Bán Tuyết liếc nhìn mọi người, lạnh giọng nói ra:
- Lại có người bôi nhọ lão tổ, trực tiếp trục xuất Ba gia!
Mọi người cũng không dám nói gì, yên lặng ngậm miệng lại.
- Chuyện hôm nay, đều là ta quyết định. . . có hậu quả gì tự ta gánh chịu, tất cả mọi người ở đây chuẩn bị cẩn thận! Sang năm vào hạ, chính là thời khắc sinh tử tồn vong của Ba gia chúng ta, rõ chưa! ! !
- Vâng! Gia chủ!
Mọi người Ba gia đứng dậy mãnh liệt quát.
Thế nhưng âm thanh Ba Uyển Thanh mang theo một cỗ lãnh ý thê lương.
Đi ra bên ngoài cung điện.
Dạ Côn trực tiếp bắt lấy tay, trêu chọc nói ra:
- Thực Cốt a, không ngờ ngươi lại là lão tổ Ba gia, làm sao không nói sớm. . . khiến ta rất ngạc nhiên đấy.
- Đau đau đau. . .
Dạ Côn buông lỏng Thực Cốt ra, cười nói:
- Ngươi làm lão tổ lại không có dáng vẻ của lão tổ gì cả.
- Nếu ta đánh lại ngươi, vậy ta liền sẽ có dáng vẻ của lão tổ.
- Ha ha ha. . . nguyên lai là như vậy, ngươi còn ủy khuất ư.
- Cũng không có.
Dạ Tần theo đi tới, nụ cười trên khóe miệng chưa từng đứt đoạn, phảng phất vừa bước qua đạo khảm ở trong lòng vậy.
Dạ Côn liếc đệ đệ một cái, thấp giọng hỏi:
- Dễ chịu không?
- Nói như thế nào đây, nguyên bản còn lo lắng sẽ không từ hôn thành công, dẫn tới phiền toái, hiện tại xem như buông xuống.
Dạ Tần khẽ cười nói.
- Có đại ca tại, đương nhiên có thể làm được, tiếp theo đại ca phải đi xử lý những chuyện khác, có muốn về trước không?
- Không, ta đương nhiên phải lưu lại giúp đỡ đại ca.
Dạ Tần cười nói.
Dạ Côn biết đệ đệ sẽ không rời đi, cười cười. . .
Mọi người lần nữa trở lại phòng tiếp khách, cũng không có trông thấy Ba Thanh Dương, đổi thành một nữ tử. . . vô cùng cung kính.
Thậm chí còn chuẩn bị rượu ngon thức ăn ngon.
Ăn uống no đủ, mọi người liền trở về phòng nghỉ ngơi, dù sao ngày mai lại phải đi đường.
Đi tới Võ Thành Bảo xử lý chuyện của Uyển Nhiên, chỉ sợ chuyện này còn phức tạp hơn cả Ba gia, càng khó giải quyết.
Đêm khuya, Dạ Tần nằm ở trên giường, cũng không có ngủ.
Kỳ thật thời điểm Dạ Tần nhìn thấy Ba Uyển Thanh, hình ảnh giấu ở sâu trong lòng lại hiện lên.
Mối tình đầu vĩnh viễn khó quên như thế.
Mở to mắt, Dạ Tần hít một hơi thật sâu, mặc dù những năm này hầu như đã quên đi, nhưng có một số việc, thật không phải dễ quên như vậy.
Đứng dậy đi đến cạnh bàn, Dạ Tần rót một chén trà.
Bỗng nhiên, Dạ Tần nhíu chặt lông mày, trầm giọng hỏi:
- Ai?!
- Ngươi đã ngủ chưa?
Ngoài cửa vang lên âm thanh yếu ớt, âm thanh này Dạ Tần sao có thể quên được, này không phải âm thanh của Ba Uyển Thanh sao?
Nghe thấy Ba Uyển Thanh nói, Dạ Tần cũng có chút kinh ngạc, nhẹ nói ra:
- Ta đã ngủ.
- Chúng ta có thể trò chuyện một chút không?
Ba Uyển Thanh mang theo ngữ khí cầu khẩn hỏi.
Ánh mắt Dạ Tần hơi hơi ngưng tụ lại, thấp giọng nói ra:
- Chúng ta không có gì để nói cả.
- Dạ Tần, ta cũng không có yêu cầu gì, chỉ là muốn nói chuyện với ngươi một chút, một chút yêu cầu này cũng không đáp ứng sao?
Ngữ khí Ba Uyển Thanh càng thê lương, phảng phất giống như oán phụ bị Dạ Tần vô tình vứt bỏ.
Tần ca có đôi khi cũng là ngoài cứng trong mền, cũng có thể chứng minh, Tần ca đã buông xuống đoạn tình cảm này.
Thở dài một hơi, Dạ Tần vẫn bước ra mở cửa.
Vẻ mặt Ba Uyển Thanh không hề tốt đẹp gì, có chút tái nhợt, tay áo bên trái rỗng tuếch. . . tuổi trẻ như thế bị trượng phu đá chết hài tử, liền ngay cả cánh tay đều đi một đầu, làm nữ tử, không có sụp đổ đã rất tốt rồi.
Nhìn thấy Ba Uyển Thanh, trong lòng Dạ Tần cũng hiện ra một chút thương hại.
- Vào đi.
Dạ Tần từ tốn nói.
- Cảm ơn.
Ba Uyển Thanh bước vào gian phòng của Dạ Tần.
- Ngồi.
Dạ Tần rót một chén trà cho Ba Uyển Thanh, sau đó ngồi xuống.
Mà sau khi Ba Uyển Thanh ngồi xuống cũng không nói gì.
Sau một hồi lâu, Dạ Tần nhẹ giọng hỏi:
- Ngươi muốn nói chuyện gì?
- Vết sẹo trên mặt ngươi?
Ba Uyển Thanh mang theo một tia đau đớn hỏi.
Dạ Tần nhíu mày, lạnh nhạt nói ra:
- Thời điểm chiến đấu bị thương.
- Hẳn là rất đau đi.
- Không sao cả.
Dạ Tần từ tốn nói.