Dạ Tần nói xong cũng không có chủ động đặt câu hỏi, phảng phất giống như đang trả lời một người xa lạ.
Chuyện này khiến Ba Uyển Thanh rất thương tâm, nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ngươi không hỏi ta được một câu có khỏe hay không sao?
Năm đó các ngươi bức phụ thân đoạn cánh tay ta, hiện tại ta cũng không nói gì, cho dù trước kia phạm sai lầm, một cánh tay bồi tội còn chưa đủ sao?
Gian phòng lần nữa an tĩnh lại.
Cuối cùng, Dạ Tần chủ động nói chuyện.
- Thời gian không còn sớm, về nghỉ ngơi đi.
Dạ Tần từ tốn nói.
Ba Uyển Thanh còn tưởng rằng Dạ Tần muốn hỏi chuyện khác, không ngờ Dạ Tần là muốn đuổi nàng đi, trong lòng không khỏi xuất hiện bi thương và phẫn nộ.
- Ngươi không nhớ ta sao?
Nguyên bản Ba Uyển Thanh còn không dám nhìn thẳng Dạ Tần, thế nhưng lúc này nàng rốt cuộc ngẩng đầu nhìn thẳng.
Đối với vấn đề này, Dạ Tần trả lời rất khẳng định:
- Ta đã có vợ con, giữa ngươi và ta đã không còn quan hệ gì nữa.
- Không, ngươi nhất định là đang giận ta, giận ta năm đó làm ra chuyện có lỗi với ngươi, năm đó ta còn nhỏ. . . mới tới Thái Kinh cho nên bị hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt, ta chỉ phạm phải sai lầm mà phần lớn nữ nhân cũng phạm phải mà thôi.
Ba Uyển Thanh dùng cánh tay còn lại nắm chặt tay Dạ Tần.
Những năm này tại Ba gia bị mọi người xem thường, chỉ có tu vi cường đại mới có thể khiến cho những người kia im miệng, cho nên nàng liều mạng tu luyền, vất vả hơn những đệ tử khác, mới có thể có chỗ đứng ở Ba gia.
Nhưng động lực thúc đẩy nàng làm những chuyện này là gì? Đó chính là vì Dạ Tần. . . nàng muốn Dạ Tần hối hận vì đã rời khỏi nàng.
Nhưng mà mọi chuyện cũng không có phát triển như những gì Ba Uyển Thanh nghĩ, hiện tại Tần ca sống rất tốt, thực lực càng ghê gớm hơn nữa.
Chuyện này khiến Ba Uyển Thanh thập phần áo não, cho nên mới tới đây cầu xin, nàng đã mất tất ả, chỉ muốn đạt được Dạ Tần.
- Chuyện năm đó đã qua, ngươi không nên chìm đắm vào nó nữa, những lời này cũng không cần phải nói, năm đó ngươi đã nói một lần, đáp án của ta sẽ không thay đổi.
Ánh mắt Dạ Tần vô cùng kiên định, cho dù Ba Uyển Thanh lại cầu khẩn thế nào, kết quả vẫn không có thay đổi.
Ba Uyển Thanh chăm chú nhìn Dạ Tần, vết sẹo kia càng làm chứng minh cho sự kiên quyết của Dạ Tần, nhưng nội tâm Ba Uyển Thanh cũng càng kiên quyết hơn.
- Dạ Tần, ta cầu xin ngươi rất nhiều lần, vì sao ngươi không nguyện ý cho ta cơ hội?
Ba Uyển Thanh trầm giọng hỏi.
Dạ Tần yên lặng nhìn Ba Uyển Thanh, lạnh nhạt nói ra:
- Bởi vì ta sẽ không thích ngươi.
- Vì sao ngươi không thích ta? Là ta thiếu một cánh tay sao. . . là ta. . .
Đối mặt dạng với Ba Uyển Thanh hỏi, ngữ khí Dạ Tần dần dần băng lạnh lên:
- Không có vì sao cả, đêm đã khuya, trở về đi!
- Ngươi tuyệt tình như thế sao? Lúc trước chúng ta từng yêu nhau.
Ba Uyển Thanh chất vấn, vẻ mặt dần dần dữ tợn.
Đây mới thật là Ba Uyển Thanh, bộ dáng yếu đuối vừa rồi chẳng qua là giả tượng mà thôi.
- Đừng nhắc lại trước kia, nó sẽ khiến ta nhớ lại lúc trước ta ngu xuẩn đến chừng nào!
Dạ Tần quát lạnh một tiếng, vết sẹo đã khép lại tựa hồ bị Ba Uyển Thanh vạch ra.
Ba Uyển Thanh nghe xong sững sờ, lập tức phát ra tiếng cười quỷ dị.
- Tốt. . . ngươi cảm thấy quen biết ta là chuyện ngu xuẩn. . . thật sự rất tốt. . .
Hiện tại Dạ Tần rốt cuộc biết, nữ nhân cố tình gây sự lên, thật rất muốn dùng tay đập bay.
- Dạ Tần. . . sau này ta sẽ không lại van ngươi! Sẽ không! ! ! Thế nhưng, ngươi sẽ hối hận, ngươi sẽ trả giá vì quyết định ngày hôm nay! Một cái giá thật lớn! ! !
Đối mặt với Ba Uyển Thanh uy hϊế͙p͙, Dạ Tần lạnh giọng nói ra:
- Ba Uyển Thanh, ngươi tỉnh táo một chút, ta niệm tình bằng hữu lúc bé, đừng ép ta hạ tử thủ!
- Dạ Tần, tốt nhất ngươi liền hạ tử thủ, bằng không ta sẽ biến thành ác mộng của ngươi, đời này đều không thể tán đi! ! !
Ba Uyển Thanh đứng ở trước mặt Dạ Tần, hơi nâng cổ lên, chỉ cần Dạ Tần nguyện ý, liền có thể tuỳ tiện bóp chết Ba Uyển Thanh, giải quyết nỗi lo về sau.
Nếu như là Dạ Tần lúc trước, có lẽ thật sẽ làm như vậy, thế nhưng Dạ Tần bây giờ cũng không có làm như vậy.
- Nếu ngươi tổn thương thân nhân của ta, ta sẽ đích thân bóp gãy cổ của ngươi!
- Ta sẽ cười nghênh đón tử vong.
Ba Uyển Thanh bỗng nhiên lộ ra nụ cười ấm áp, cái nụ cười này phảng phất trở lại khi còn bé, khiến Dạ Tần có chút thất thần.
Trong lúc Dạ Tần thất thần, Ba Uyển Thanh nhón chân lên, thế mà ở trên gương mặt Dạ Tần hôn một thoáng.
Một giọt nước mắt rơi trên mặt đất, tóe lên từng tia tro bụi.
Lần sau gặp mặt, liền sẽ không thể tán gẫu giống như hôm nay, chỉ có một người sống sót, một người khác tử vong.
Ba Uyển Thanh đã thả xuống tôn nghiêm cuối cùng, nhưng vẫn không được tha thứ, hiện tại Ba Uyển Thanh, chỉ có cừu hận.
Dạ Tần hít một hơi thật sâu, chuẩn bị đi đóng cửa lại, nào ngờ Dạ Côn bỗng nhiên đè cửa lại.
- Đại ca?
Côn ca nửa đêm không ngủ được, thế mà nghe lén việc tư của đệ đệ, đúng là quá bát quái.
Dạ Côn biểu thị, đây sao có thể gọi là bát quái được, đây là quan tâm đệ đệ, chớ bị cặn bã nữ lừa gạt.
- Ba Uyển Thanh đã nói gì rồi?
- Không có gì, đại ca yên tâm đi.
- Ồ. . .
- Đại ca, nghỉ ngơi sớm đi.
Tâm tình Dạ Tần không tốt, Dạ Côn cũng biết. . . chỉ có thể từ bỏ tán gẫu cùng đệ đệ.
Đi đến sân nhỏ, Dạ Côn than nhẹ một tiếng, tình cảm thứ này thật có thể khiến cho nam nhân tổn thương.
- Ài...
Một tiếng thở dài truyền đến, chỉ thấy Đấu Phù Thế chậm rãi đi tới.
- Ài...
Lại có tiếng thở dài, Thực Cốt cũng từ bên cạnh đi ra.
Dạ Côn nhìn hai người kia, hỏi:
- Các ngươi thế cũng nghe trộm!
- Dạ Côn, sao có thể gọi là nghe lén được, chúng ta là đang quan tâm đệ đệ ngươi.
- Đúng vậy, là quan tâm.
Thực Cốt cường điệu một tiếng.
Đấu Phù Thế thấp giọng nói ra:
- Đệ đệ ngươi thật kiên định, nếu như đổi thành ta, có lẽ sẽ tha thứ cho nàng, dù sao cũng từng yêu qua.
Dạ Côn trợn trắng mắt:
- Các ngươi không biết tình huống.
- Ta thật thông minh, không gần nữ sắc, liền không có phiền não như vậy.
Thực Cốt kiêu ngạo nói ra, rất là quang vinh, giống như Đông Tứ, xưa nay không đụng nữ tử.
Mà Dạ Côn cùng Đấu Phù Thế nhìn Thực Cốt nói ra:
- Cuộc đời của ngươi cũng sẽ không hoàn mỹ.
- Không có nữ nhân, sinh hoạt liền không hoàn mỹ sao? Loại thuyết pháp này ta không đồng ý.
Thực Cốt kiên định cái nhìn của mình.
Dạ Côn khẽ cười nói:
- Có nữ nhân sinh hoạt có hoàn mỹ hay không ta không biết, nhưng không có nữ nhân sinh hoạt chắc chắn sẽ không hoàn mỹ.
- Nông cạn, Đại Thiên Thế Giới không thiếu chuyện làm, chẳng lẽ không làm liền không hoàn mỹ sao. . . kiên định nội tâm, đó mới là hoàn mỹ.
- Thực Cốt, đừng tưởng rằng ở địa bàn của ngươi ngươi liền có thể tranh cãi...
Côn ca tựa hồ nói không lại, bắt đầu dùng bạo lực uy hϊế͙p͙.
Thực Cốt thấp giọng oán thầm, nói không lại liền dùng bạo lực, lòng dạ hẹp hòi.
Làm thê tử của ngươi nhất định sẽ rất khó chịu.
Đấu Phù Thế than nhẹ một tiếng nói ra:
- Hoàn mỹ hay không không quan trong, nhưng cô nương kia, sợ rằng sau này sẽ đi vào tà đạo. . . thật đúng là nghiệp chướng.