- Chuyện này. . . hiện tại Uyển Nhiên vừa vặn để đầu trọc giống đại ca, nhưng khuôn mặt không khớp, chỗ giống nhau duy nhất là. . .
- Là gì?
- Đỉnh đầu.
Dạ Côn: ......
Muốn đóng giả thành Uyển Nhiên, Dạ Côn khẳng định không được, đầu Uyển Nhiên hơi nhỏ, đầu hình không giống, dĩ nhiên có thể dùng huyễn thuật điều chỉnh.
Thế nhưng dùng huyễn thuật rất dễ bị phát hiện, trừ phi để cha vợ tới sử dụng huyễn thuật, Dạ Côn mới yên tâm sẽ không bị nhìn thấu, thế nhưng những người khác lại không chắc.
Chuyện này nhất định phải cẩn thận hơn.
Bỗng nhiên, Dạ Tần tựa như nghĩ tới điều gì, ở bên tai Dạ Côn nhỏ giọng nói mấy câu.
Khóe miệng Dạ Côn dần dần nhếch lên đường cong tà ác:
- Ta cảm thấy có thế.
- Hắc hắc. . .
Dạ Tần cũng phát ra tiếng cười nhẹ, hai huynh đệ thương lượng ra khẳng định không phải chuyện tốt.
Một đêm này người nào đó rất thống khổ, thậm chí đến sáng ngày thứ hai vẫn chưa tiếp nhận được mọi chuyện.
Trước cửa phủ đệ, Dạ Côn nhìn Uyển Nhiên, vỗ vỗ bả vai Uyển Nhiên:
- Đi thôi.
- Ta hận ngươi.
"Uyển Nhiên" nhìn chằm chằm Dạ Côn u oán nói ra.
Dạ Côn thở dài một hơi:
- Đừng hận ta, đây là xu thế tất yếu, người tốt có hảo báo, tích thiện được phúc.
- Ta chính là bị ngươi lừa. . . sau khi "Uyển Nhiên" nói xong, liền xoay người, lưu lại một cái bóng lưng ảm đạm.
Thấy khiến người ta chua xót.
Lúc này Dạ Tần đi đến bên cạnh Dạ Côn:
- Tóc kia. . . đoán chừng trong thời gian ngắn sẽ không mọc ra.
- Ài, thật vất vả cho vị lão tổ Ba gia này rồi.
Dạ Côn nhìn "Uyển Nhiên" dần dần tan biến, "đau lòng" nói ra.
Không sai, cuối cùng đóng giả thành Uyển Nhiên chỉ có Thực Cốt, Thực Cốt mặc kệ hình thể hay khuôn mặt, đều khá tương tự với Uyển Nhiên, chỉ cần hơi chỉnh sửa một chút, cơ hồ sẽ giống Uyển Nhiên như đúc.
- Chúng ta trở về đi.
Dạ Côn từ tốn nói, thuận tiện liếc xung quanh một lượt, phát hiện không ít người khả nghi, xem ra đối phương đã phái người giám thị.
Dạ Côn rất tò mò, người thuê Mê Đồ, đến cùng là ai, có phải một trong tam đại thế lực hay không.
Thực Cốt vừa đi vừa thầm mắng Dạ Côn không giảng đạo lý, nếu mình siêu việt hắn, nhất định phải đánh hắn một trận.
Thực Cốt rất nhanh liền phát hiện xung quanh có dị dạng, sau lưng, ở trong phòng ốc, đều có người đang nhìn mình chằm chằm, hẳn là những người kia.
Dựa theo Dạ Côn nói, hiện tại cần đi đến một trà lâu, trà lâu này thật là khiến người ta không ngờ tới.
Rất nhanh, Thực Cốt đã đến một quán trà lâu nhỏ không đáng chú ý, bên trong chỉ có rải rác vài người.
Thực Cốt không nói gì, trực tiếp lên lầu hai.
Lầu hai chỉ có một bóng người, ngồi ở nơi hẻo lánh. . . đưa lưng về phía Thực Cốt.
Thực Cốt cũng không có đi qua hỏi thăm, tìm một cái ghế dựa ngồi xuống, lẳng lặng chờ đợi.
Nhìn xung quanh một chút, lúc này Dạ Côn hẳn đã ở bên cạnh đi, chỉ cần đối phương vừa xuất hiện, liền trực tiếp bắt, sau đó hung hăng tra hỏi, dùng ra mười tám chiêu ma quỷ, không tin y có thể gánh vác được.
Nhưng vào đúng lúc này, bạch y nam tử ngồi ở nơi hẻo lánh bỗng nhiên đứng lên, đi tới chỗ Thực Cốt bên này.
Ở trong mắt Thực Cốt, dáng dấp nam nhân này khá tốt.
Mà người này, Côn ca từng gặp mặt một lần, chính là thuộc hạ của Mạnh Dương, Ngọc Long.
Ngọc Long chậm rãi ngồi ở đối diện Thực Cốt, tựa hồ đang quan sát Thực Cốt, mà Thực Cốt lộ ra sắc mặt e ngại, hơi hơi cúi đầu.
- Ngươi chính là Uyển Nhiên?
Ngọc Long tò mò hỏi.
Thực Cốt mang theo sợ hãi nhẹ gật đầu, diễn rất đúng chỗ, hiển lộ rõ ràng bộ dáng cô nương đang sợ hãi.
Đồng thời cũng cảm thấy, đối phương đã chủ quan, không kiểm tra gì cả, phải biết Uyển Nhiên là cô nương không có tu vi, mặc dù hôm nay đã phong bế tu vi, không tra được, nhưng đối phương vẫn không có kiểm tra.
- Làm không tệ.
Ngọc Long cười khẽ một tiếng.
Chuyện này khiến Thực Cốt sững sờ, vô thức hỏi:
- Cái gì làm không tệ?
Ngọc Long đảo qua ngực y một cái.
Trong lòng Thực Cốt cảm thấy nặng nề, mắt y có thể nhìn xuyên tường hay sao? Vì để chân thực, Dạ Côn quả thật đã làm một cái giả.
- Ta không biết ngươi đang nói gì?
Thực Cốt nơm nớp lo sợ nói ra.
Nhưng mà Ngọc Long cười cười, rót cho Thực Cốt một chén trà:
- Chúng ta cũng đừng giả vờ nữa, ta đã biết.
Thực Cốt cũng là người sống trên vạn năm, làm sao có thể bị lừa dối.
- Ta thật không biết. . . ngươi đến cùng muốn làm gì. . .
- Dạ Côn đang ở xung quanh đi.
Ngọc Long khẽ cười nói.
Thốt ra lời này, trong lòng Thực Cốt lập tức ngổn ngang, làm sao y biết được?
Dựa vào đoán?
- Để ta đoán thử xem ngươi là ai, ngươi hẳn là người đi cùng với Dạ Côn. . . từ hình thể và màu da đến xem, hẳn là nam nhân trắng bệch kia đi.
Ngọc Long tiếp tục nói.
Nếu như vừa rồi trong lòng Thực Cốt còn có suy đoán, như vậy hiện tại đã có thể khẳng định, đối phương đã phát hiện.
- Ta thậm chí còn biết, ngươi là lão tổ Côn Miểu Ba gia, có đúng hay không? Các ngươi từ Ba gia tới.
Ngọc Long tiếp tục nói.
Thực Cốt đã hiểu, xem ra đối phương sớm tại Thái Kinh, đã bắt đầu giám thị Dạ Côn.
- Ngươi cũng đừng quá kinh ngạc, tin tức như vậy đối với ta mà nói, vẫn khá đơn giản. . . nếu như các ngươi muốn bắt ta bức cung, ta cũng sẽ không nói ra bất kỳ thứ gì, nếu ta tới, ta cũng đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Ngọc Long nói rất kiên quyết, căn bản không sợ.
- Hôm nay mời, chỉ là muốn ngươi chuyển lời cho Dạ Côn, đừng nghĩ nhiều, hắn sẽ không tìm được thứ gì, mặc dù Uyển Nhiên quan trọng, nhưng không phải không thể bỏ qua.
Thực Cốt nghe không lên tiếng, hành tung đám người bọn họ thế mà bị phát hiện, hiện tại bọn họ là đang gây hấn.
- Xem ra thế lực của các ngươi rất cứng.
Thực Cốt lạnh giọng nói ra.
Ngọc Long sờ lấy chén trà từ tốn nói:
- Dĩ nhiên, ở trên Huyền Nguyệt đại lục, cũng là một thế lực thần bí nhất.
Nói thật, Thực Cốt lăn lộn hơn một vạn năm, chưa nghe nói qua thế lực thần bí gì.
- Thế lực mạnh như thế, làm sao không xuất đạo?
Thực Cốt tò mò hỏi.
- Khinh thường.
- Là khinh thường hay là tự phụ?
Thực Cốt hỏi lại.
- Ha ha ha. . . bằng vào thực lực của Dạ Côn, ta còn dám ngồi ở chỗ này, liền có thể đại biểu hết thảy.
- Ngươi cảm thấy, Dạ Côn không dám động tới ngươi?
- Không, hắn phải cân nhắc đến hậu quả.
- Ta có thể xem những lời này của ngươi là đang uy hϊế͙p͙ không?
Thực Cốt lạnh nhạt nhìn về phía Ngọc Long chất vấn.
Ngọc Long giang hai tay ra:
- Dĩ nhiên có thể coi như uy hϊế͙p͙.
Thực Cốt đang chờ Dạ Côn xuất hiện, bắt cái tên này lại...
Thế nhưng Dạ Côn một mực không có xuất hiện, Thực Cốt cũng không biết nên làm như thế nào.
- Xem ra Dạ Côn sẽ không xuất hiện.
Ngọc Long từ tốn nói, Thực Cốt cũng cảm thấy như vậy.
- Nói với Dạ Côn. . . giao Uyển Nhiên cho chúng ta, coi như kết giao bằng hữu, bằng không thì chính là địch nhân. . .
- Ta sẽ không giao Uyển Nhiên cho các ngươi.
Bỗng nhiên, một thanh âm từ ngoài cửa vang lên.