Ngọc Long nở nụ cười đứng lên, nhìn về phía bậc thang:
- Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không tới.
Chỉ thấy Dạ Côn chậm rãi đi vào, dĩ nhiên không phải dùng thân phận của Mê Đồ.
Ngọc Long thấy Dạ Côn xuất hiện cũng không có lộ ra ánh mắt kinh ngạc, rất là bình tĩnh, thậm chí khóe miệng còn mang theo nụ cười, không có chút sợ hãi.
Dạ Côn vừa rồi nấp ở một bên, khi nhìn thấy đối phương là người Thánh Điện, trong lòng hết sức kinh ngạc, dù sao hôm qua mới thấy y đứng ở bên cạnh Mạnh Dương.
Thậm chí Dạ Côn cũng hoài nghi, người này chính là hung thủ hạ độc.
- Xem ra các ngươi đã có chuẩn bị trước.
Dạ Côn trực tiếp ngồi ở bên cạnh từ tốn nói.
Ngọc Long cười cười, chủ động rót một chén trà cho Dạ Côn.
Mà Dạ Côn nhẹ nói ra:
- Trà này thật không dám uống, sợ có độc.
Thực Cốt ngồi bên cạnh sững sờ, độc? Cũng may vừa rồi không có uống.
- Dạ công tử chê cười, chúng ta còn không đến mức dùng loại thủ đoạn ti tiện này.
Ngọc Long nói rất thản nhiên, cũng biến tướng nói cho Dạ Côn biết, hạ độc không phải y.
- Ồ? Như vậy xem ra, ngươi không phải người hạ độc?
- Dĩ nhiên, độc chết một tên lão đại nha dịch, với ta mà nói cũng không có lợi ích gì.
Trong lòng Dạ Côn vẫn bảo trì hoài nghi, sẽ không tin tưởng loại chuyện hoang đường này.
- Hôm nay ngươi xuất hiện, như vậy phải tâm sự một hồi chứ?
Dạ Côn chăm chú nhìn Ngọc Long, phát ra tử vong tuyên cáo, hiện tại cho cơ hội nói chuyện thật tốt, một chút nữa sẽ không có cơ hội này.
Khóe miệng Ngọc Long kéo ra một tia đường cong:
- Dạ công tử, ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta sợ hãi.
Đối mặt với loại âm dương quái khí này, trong lòng Dạ Côn toát ra lửa giận.
- Ồ? Ngươi có gì phải sợ?
Dạ Côn hỏi lại.
- Dĩ nhiên sợ, ngươi là Thiên Cung gia chủ, đúng, gia chủ chỉ là tạm thay, chủ yếu là thần sứ chưởng khống Thiên Cung, quá lợi hại... nhân vật như vậy ngồi cùng với tiểu nhân, đây quả thật là vinh dự của ta.
Nghe nói như thế, sắc mặt Dạ Côn hơi đổi một chút.
Còn Thực Cốt bên cạnh biểu lộ khoa trương hơn, đã há to miệng, khó có thể tin nhìn Dạ Côn, tên trọc đầu này mới bao lâu không có gặp, thế mà đã lăn lộn đến Thiên Cung, thậm chí còn làm tới lão đại Thiên Cung.
Kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng Dạ Côn cũng phát hiện một chút mánh khóe, nam nhân này nhất định có quan hệ với một nhân vật không tầm thường ở Thiên Cung, thậm chí ở Thiên Cung đã muốn mưu hại mình.
Bắt, sau đó hung hăng quất, ép y nói ra chủ sự sau màn.
- Dạ công tử, ngươi có thể bắt ta đi, nhưng để lại cho ngươi chẳng qua là một cỗ thi thể, ta chỉ là một tên vô danh tiểu tốt mà thôi.
Ngọc Long giang tay ra, nói rất tùy ý, chuyện này khiến Dạ Côn hơi khẽ cau mày.
Cỗ thế lực kỳ quái này, thành viên đều cắm vào bên cạnh Điện Chủ Thánh Điện, thậm chí ngay cả Thiên Cung cũng có.
Nếu như nói cắm vào bên trong Thần tộc, hiện tại Dạ Côn cũng sẽ tin.
Xem ra từ nơi sâu xa, có một cỗ thế lực tiềm ẩn đang uy hϊế͙p͙ mình, nam nhân trước mắt chính là mấu chốt đột phá tốt nhất.
Thế nhưng đột phá như thế nào, đây là một vấn đề.
- Dạ công tử, không bằng chúng ta tiến hành một cuộc giao dịch đi?
Ngọc Long khẽ cười nói.
Dạ Côn không có trả lời Ngọc Long, mà là nói ra:
- Mê Đồ chỉ là nguỵ trang, kỳ thật các ngươi muốn lừa ta đến đây?
Mí mắt Ngọc Long hơi hơi nhảy một cái, lập tức giơ ngón tay cái lên:
- Dạ công tử không hổ là người trẻ tuổi ưu tú nhất, nhanh như vậy đã nhìn thấu.
Đối mặt với Ngọc Long trực tiếp thừa nhận, trong lòng Dạ Côn lập tức nổi lên lo lắng.
Bởi vì muốn thực hiện kế hoạch như vậy, không phải là chuyện đơn giản.
Từ khi đệ đệ cầm tới danh sách, nói với mình chuyện của Uyển Nhiên, lại đến khi tới chỗ ở của Uyển Nhiên, còn có Mê Đồ tập kích, thời cơ nhất định phải tinh chuẩn mới được.
Như thế nói đến, nội bộ Thái Kinh cũng có người của bọn họ.
Vốn cho rằng đã diệt trừ toàn bộ, không ngờ vẫn bỏ sót, mình chẳng qua là ở tầng thứ nhất, người ta đều đang ở tầng thứ năm.
- Ngươi lừa gạt ta đến Võ Thành Bảo, nếu như không giao Uyển Nhiên, liền sẽ động thủ đi.
Dạ Côn nhàn nhạt hỏi.
Ngọc Long duỗi ra đầu ngón út, cắm vào trong lỗ tai quấy quấy, lập tức bắn rớt ráy tai trên ngón tay nhỏ.
Này là lần đầu tiên.
Có người ở trước mặt Côn ca móc ráy tai, còn bắn ráy tai.
- Dạ công tử, chúng ta vẫn chưa đến lúc căng thẳng như vậy.
Ngọc Long khẽ cười nói.
- Lời này nói thế nào.
- Vừa rồi ta đã nói, chúng ta làm một cái giao dịch.
- Nói.
- Giao Uyển Nhiên cho chúng ta, ta sẽ nói cho người biết tại sao lại là Uyển Nhiên.
Nói thật, Dạ Côn rất muốn biết tại sao bọn họ lại muốn Uyển Nhiên, quan hệ đến thuỷ tổ Dạ gia, thế nhưng nghe ý của gia gia, trên người Uyển Nhiên rất có thể mang theo huyết mạch Dạ gia, Uyển Nhiên xảy ra chuyện, vận thế Dạ gia có thể sẽ bị đứt gãy.
Cho nên, Dạ Côn cảm thấy đây là kế hoạch nhằm vào Dạ gia.
- Dạ công tử, ngươi không cần suy đoán, trên người Uyển Nhiên có không có huyết mạch Dạ gia, chúng ta cũng không để ý, chúng ta quan tâm là thứ khác.
Dạ Côn bỗng nhiên cười một tiếng:
- Ngươi đã quan tâm như thế, ta càng sẽ không giao Uyển Nhiên ra.
- Vừa rồi ta cũng đã nói với vị này, mặc dù chúng ta rất muốn có được Uyển Nhiên, nhưng cũng chỉ là loại có cũng được mà không có cũng không sao, không có trở ngại. . . có thể đạt được là tốt nhất, không đạt được cũng không tổn thất gì.
- Ngươi cảm thấy ta sẽ tin lời ngươi nói sao?
Dạ Côn hỏi lại.
Ngọc Long khẽ thở dài một tiếng:
- Xem ra ta nói nhiều như vậy, Dạ công tử vẫn không hiểu ta dụng tâm lương khổ.
- Nếu ngươi biết rõ ràng như vậy, khẳng định cũng biết quan hệ giữa Uyển Nhiên với ta.
- Từ huyết thống mà nói, các ngươi không có quan hệ gì cả.
Ngọc Long nhìn thật sâu Dạ Côn nói ra.
Nếu như lời trước đó chỉ khiến Dạ Côn hơi kinh ngạc, thì câu nói này lại hơi khiến hắn kinh hãi.
Quan hệ mình với Dạ gia, cũng chỉ có mẫu thân và cha biết, ngay cả đệ đệ cũng không biết.
Nhưng mà những người này. . . thế mà biết, chuyện này sao có thể?
- Dạ công tử, ngươi lo lắng Uyển Nhiên, thế nhưng ngươi không lo lắng cho những người khác sao, ví dụ như vị bằng hữu này? Còn có đệ đệ ngươi, người của Thiên Phạt. . . bọn họ không phải là bằng hữu của ngươi sao?
Ngọc Long nhìn Dạ Côn khẽ cười nói, loại nụ cười này khiến Dạ Côn rất khó chịu.
- Ngươi đang uy hϊế͙p͙ ta?
Dạ Côn lạnh giọng nói ra, đã tuôn ra một tia sát ý, đối mặt với Thần tộc cùng Ma tộc, Dạ Côn đều có thể thành thạo điêu luyện, thế nhưng đối mặt với nam nhân này, hoặc là nói thế lực sau lưng y, trong lòng tồn tại một cỗ cảm giác bất lực.
Tựa như người khác chưởng khống mọi thứ, mà ngươi hoàn toàn không biêt gì về bọn họ cả, đây là tình huống Dạ Côn ghét nhất, bị người nắm mũi dẫn đi.
Thực Cốt biết Dạ Côn dần mất đi lý trí, bị người khác mang theo tiết tấu. Đây chính là tối kỵ ở trong đàm phán.
Chỉ nghe Thực Cốt âm u nói ra:
- Nếu như ngươi muốn dùng chúng ta uy hϊế͙p͙ Dạ Côn, sợ là đã tính lầm, bởi vì chúng ta đều không kém.
Ngọc Long quay đầu nhìn về phía Thực Cốt, từ tốn nói:
- Thực lực các ngươi, chúng ta đương nhiên có ước định, bằng không cũng sẽ không nói ra những lời này, còn nữa. . . đừng nghi ngờ lời nói của ta, chúng ta không có hù dọa ngươi, chẳng qua là đang nói sự thật mà thôi.