- Ta sẽ không giao Uyển Nhiên cho ngươi.
Dạ Côn âm u nói, chuyện này hắn tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp.
Ngọc Long thật sâu thở dài:
- Dạ công tử, đây là quyết định sau cùng của ngươi sao? Vì một Uyển Nhiên, hy sinh những người khác?
- Ngươi chắc chắn như vậy sẽ hy sinh những người khác?
Dạ Côn một phát bắt lấy cổ áo Ngọc Long, nắm tay phải nắm lại, nếu như có thể. . . hắn rất muốn một quyền đánh nát.
- Sẽ. . . hơn nữa còn là nhất định. . . đừng quên đây là nơi nào, Võ Thành Bảo. . .
Ngọc Long lộ ra nụ cười quỷ dị, loại nụ cười này tựa như Dạ Côn đưa ra quyết định gì, đều sẽ xảy ra chuyện.
Thực Cốt đè lại tay phải của Dạ Côn:
- Bình tĩnh. . .
Mà Dạ Côn chăm chú nhìn Ngọc Long hỏi:
- Ngươi là người bên cạnh Mạnh Dương, nếu như nàng biết ngươi là phản đồ, hẳn sẽ rất tình nguyện phân thây ngươi.
Cho dù bị Dạ Côn nắm lấy như thế, đường cong trên khóe miệng Ngọc Long vẫn không có tan biến, thậm chí còn nói ra:
- Hôm nay ta tới, không có ý định rời đi.
Trong lòng Dạ Côn cảm thấy nặng nề, tựa hồ cảm thấy có chỗ nào không ổn.
Nhưng mà rất nhanh, Ngọc Long ở trước mặt có điểm quái dị, trong mắt ngưng kết ra tia máu, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch.
- Y! Uống thuốc độc! ! !
Thực Cốt kinh hô một tiếng.
- Thảo! Trúng kế!
Dạ Côn thầm mắng một tiếng, trong nháy mắt vung Ngọc Long sang một bên, cùng lúc đó. . . xung quanh bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều người Thánh Điện.
Dạ Côn không hề nghĩ ngợi, hướng phía Thực Cốt hô:
- Chạy!
Hiện tại nếu như phát sinh xung đột với Thánh Điện, như vậy sẽ rửa không sạch, hoàn toàn trúng kế của Ngọc Long.
May mắn, người tới thực lực không được tốt lắm, Dạ Côn cùng Thực Cốt trực tiếp tan biến ở trước mặt tất cả mọi người.
Nhưng mà những người Thánh Điện đến đây đều một mặt mộng bức. . . rất nghi hoặc với tình cảnh trước mắt.
Nhưng nhìn phó điện chủ ngã trên mặt đất hấp hối, tất cả mọi người thầm nghĩ xảy ra đại sự, một người tranh thủ thời gian trở lại Thánh Điện báo cáo cho Điện Chủ.
Mạnh Dương nghe thấy tin tức này, vẻ mặt trong nháy mắt đen lại, trực tiếp tan biến tại chỗ, xuất hiện ở hiện trường.
- Xảy ra chuyện gì?!
Mạnh Dương lạnh giọng hỏi.
Một người trong đó nơm nớp lo sợ đi tới, run rẩy nói ra:
- Điện Chủ, hôm nay phó điện chủ bảo chúng ta giờ Tỵ tới nơi này bắt người, nhưng khi chúng ta xuất hiện, phó điện chủ đã hấp hối, còn có hai người mới vừa rời đi, chúng ta không có đuổi kịp. . . thuộc hạ không có năng lực.
Tất cả thành viên toàn bộ quỳ trên mặt đất, khóe miệng đều đang run rẩy, đừng nhìn Mạnh Dương có bộ dáng tiểu hài tử, kỳ thật nàng giết người không nháy mắt.
Mạnh Dương không có để ý người quỳ trên mặt đất, mà là đi đến bên cạnh Ngọc Long đang hấp hối, không có ngồi xuống xem xét. . . cũng không có lộ ra lo lắng, vẫn bình tĩnh như cũ.
- Ai làm.
Mạnh Dương bình tĩnh hỏi.
- Thuộc hạ tra được gần đây có mấy người từ bên ngoài đến, muốn tra kỹ thêm. . . không ngờ. . . thuộc hạ không có năng lực.
Ngọc Long suy yếu nói ra, nhưng kỳ quái là Ngọc Long cũng không có nói ra hành tung của Dạ Côn.
Mạnh Dương nghe xong từ tốn nói:
- Quả thật không có năng lực, mặt mũi Thánh Điện đều bị ngươi làm mất hết.
- Vừa vặn có thể lấy cái chết tạ tội.
Ngọc Long cười thảm một tiếng, không tiếp tục nhìn Mạnh Dương.
Mà Mạnh Dương tiện tay điểm một chỉ, một đạo gợn sóng vô hình đánh xuyên mi tâm Ngọc Long, giải thoát cho Ngọc Long.
- Có nhìn thấy tướng mạo hai người kia không?
Ngữ khí Mạnh Dương cuối cùng có biến hóa, lộ ra u lãnh, tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được Điện Chủ muốn báo thù.
Một người trong đó vội vàng nói:
- Thấy rõ, hai tên đầu trọc.
Nói đến đầu trọc, Mạnh Dương vô thức nhớ đến một tên đầu trọc, chính là tên đầu trọc ở Thái Kinh kia.
Đầu trọc Dạ gia không có khả năng chạy đến Võ Thành Bảo giết người của mình đi.
- Chân dung!
- Vâng!
Bày sẵn bút mực, lập tức vẽ ngay tại hiện trường.
Tên hoạ sĩ này rất không tệ, thái độ rất chuyên nghiệp.
Nhưng mà Mạnh Dương nhìn chân dung, một tên đầu trọc rất lạ lẫm, thế nhưng một tên đầu trọc khác. . .
Mạnh Dương sao có thể không biết.
- Dạ gia thật là khinh người quá đáng, tưởng rằng có thể bình khởi bình tọa với Thánh Điện!
Mạnh Dương đánh nát cái bàn trước mặt, chân dung chia năm xẻ bảy, đại biểu cho tâm tình Mạnh Dương vào giờ khắc này.
- Điện Chủ bớt giận.
- Phát động tất cả nhân viên Thánh Điện! Tìm khắp thành hai tên đầu trọc này!
- Vâng!
Đối mặt với lửa giận của Điện Chủ, tất cả thành viên đều vô cùng nghiêm túc, vốn cho rằng Điện Chủ là người lãnh huyết, vừa rồi giết phó điện chủ, con mắt đều không nháy một cái, nhưng nhìn hiện tại, trực tiếp điều động tất cả lực lượng, muốn truy tìm hung thủ.
Đi theo Điện Chủ như thế, thật tốt ...
Ngọc Long dùng cái chết của mình, sáng tạo ra giá trị lớn nhất, chỉ sợ đây là chỗ đáng sợ của cỗ thế lực này, dùng cái chết chơi ngươi, liền hỏi ngươi có sợ hay không.
Nhưng mà những thứ này chỉ là mới bắt đầu mà thôi, lần này chỉ sợ sẽ không đơn giản kết thúc như vậy.
Lúc này Dạ Côn cùng Thực Cốt về tới phủ đệ, sắc mặt hai người đều không hề tốt đẹp gì, dù sao cũng bị người mưu hại.
- Đại ca? Làm sao vậy?
Thấy vẻ mặt đại ca như thế, Dạ Tần biết đã xảy ra chuyện.
- Đi!
Dạ Côn không hề nghĩ ngợi, hiện tại chỉ có chuồn đi, rửa không sạch, hơn nữa cũng đã bị bại lộ.
Nơi này không phải địa bàn của mình, phải cẩn thận mới được.
Uyển Nhiên cùng Đấu Phù Thế đi tới, mặc dù Uyển Nhiên không nói chuyện, thế nhưng gương mặt lo lắng, sớm biết đã không tới, quá mạo hiểm.
Dạ Tần không có hỏi nhiều, lập tức chuẩn bị chạy.
Nhưng mà Thực Cốt đứng tại chỗ không nhúc nhích, thậm chí trầm giọng nói ra:
- Chúng ta chạy không thoát.
- Có ý tứ gì?
Dạ Côn cau mày hỏi lại một tiếng.
Thực Cốt chỉ kết giới trên đỉnh đầu nói ra:
- Nếu như không có phong thành, có thể trực tiếp xuyên qua kết giới, thế nhưng phong thành, kết giới này cho dù Kiếm Tôn cũng không phá được. . . chỉ sợ phía trên Kiếm Tôn cũng không phá được. . . có lẽ. . . chỉ có Đế Quân cùng Ma Quân mới có thể phá.
Dạ Côn lạnh giọng nói ra:
- Không thử một chút, làm sao biết không phá được?
- Dạ Côn, có lẽ ngươi có thể phá, thế nhưng nơi này là đâu, đây là biển sâu. . .
Thực Cốt nhắc nhở như vậy, Dạ Côn lập tức cứng đờ.
Vừa rồi quên mất mình đang ở đâu, đây là vạn trượng biển sâu, kết giới vỡ. . . Kiếm Hoàng trở xuống toàn bộ biến thành bánh thịt.
Võ Thành Bảo có rất nhiều cao thủ, nhưng cũng có bình dân, cũng có học viện. . . không kém An Khang châu bao nhiêu, chỉ là nơi cao thủ tụ tập...
Thực lực vô cùng cao, chênh lệch rất lớn.
Dạ Côn sẽ làm ra chuyện như vậy sao? Rõ ràng là sẽ không, có lẽ đây chính là một loại thủ đoạn của Ngọc Long, đoán chắc Dạ Côn sẽ không đi. . . hắn không phải người như vậy.
Cho nên kết giới này một ngày không phá, Dạ Côn liền sẽ bị nhốt ở bên trong. . . về phần tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, thật khó mà nói.
- Dạ Côn, đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên muốn rời đi.
Đấu Phù Thế nghi hoặc hỏi.
- Hành tung của chúng ta sớm đã bị phát hiện. . .
Dạ Côn bất đắc dĩ ngồi xuống, nguyên lai mình vẫn luôn nằm trong kế hoạch của người khác, thế nhưng cha dùng kiếm đưa mình tới. . . xem ra Ba gia cũng có người của bọn họ.
Những người này thật đúng là bày kế không chút kẽ hở.