Tiểu Ngân nhìn lão gia rời đi, tựa hồ đang quyết định cái gì. . . lập tức hướng phía Thực Cốt nói ra:
- Trông nhà cho tốt, ta phải đi bảo vệ lão gia.
Nói xong Tiểu Ngân cũng chạy ra ngoài.
Thực Cốt cùng Đấu Phù Thế liếc nhau, cảm thấy Tiểu Ngân vẫn rất giảng nghĩa khí, mặc dù bình thường hay hố lão gia, thế nhưng thời điểm mấu chốt liền có thể nhìn ra được.
- Ta cảm thấy chúng ta đã bị lộ.
Đấu Phù Thế thấp giọng nói ra.
Thực Cốt cũng có cảm giác như vậy:
- Nơi này không nên ở lâu, chúng ta rút lui đi.
- Đã muộn.
Đấu Phù Thế cảm nhận được xung quanh đã bị bao vây, hiện tại chạy, vậy chẳng khác nào nhận tội.
Thực Cốt trầm giọng nói ra:
- Chờ một chút, nếu như bọn họ không có hành động, chứng minh Dạ Côn bên kia đã giải quyết, nếu như bọn họ động thủ. . . đến lúc đó lại lao ra.
Đấu Phù Thế nhẹ gật đầu, nếu thật đến nước đó, vậy liền đánh nát kết giới này.
Một bên khác, Dạ Côn đi theo những đại lão này tới một tửu lâu.
Tửu lâu này chính là tửu lâu Xích Ngộ bị độc chết, chọn ăn cơm ở nơi này, ngụ ý rất sâu.
- Hôm nay đặt bao hết?
Dạ Côn đi vào xem xét, trống rỗng, hiện tại đang là giờ cơm, hẳn có không ít người mới đúng.
Ba người đều không nói gì, ở trung ương có một chiếc bàn bốn cạnh, bốn cái ghế, màu đỏ của gỗ khiến cho người ta cảm thấy có hơi máu tanh.
Mặc dù Dạ Côn không biết bọn họ muốn làm gì, nhưng trong lòng vẫn có niềm tin, ba người bọn họ cộng lại, cũng không phải đối thủ của mình, thậm chí còn có thể bị giết ngược lại.
Thứ hắn lo lắng chính là đám người nấp trong bóng tối kia, bọn họ mới là nguy hiểm nhất.
- Thất thần làm gì, tới ngồi.
Tả Thiên Chúng hướng phía Dạ Côn hô.
- Được rồi, Tả trang chủ.
Dạ Côn cười chắp tay, lập tức ngồi ở bên tay trái Tả Thiên Chúng.
Nhục Xà đi theo có chút mơ hồ, bên kia rõ ràng không có chỗ cho mình ngồi, chẳng lẽ đứng ở chỗ này nhìn bọn họ ăn cơm không?
Song Song vỗ vỗ hai tay, chỉ thấy xung quanh xuất hiện rất nhiều cô nương, trong tay bưng lấy thức ăn, cái bàn không lớn lập tức bị phủ kín.
Thật đúng là ăn cơm? Dạ Côn có chút không tin.
Nhưng cũng không chủ động nói gì, càng sẽ không động đũa, ai biết có độc hay không.
Trong lúc Dạ Côn đang suy đoán, Mạnh Dương từ tốn nói:
- Ngày ấy, phó điện chủ đứng ở sau lưng ta.
- Điện Chủ, ta tin tưởng Ngọc Long khẳng định không phải hung thủ.
Tả Thiên Chúng nghiêm túc nói, Dạ Côn nghe xong, trực tiếp thầm mắng một tiếng, ngươi biết cái gì.
Lúc này Dạ Côn nhất định phải nói một chút gì đó.
- Nghe nói Ngọc Long phó điện chủ chết rồi, truyền ngôn nói là bị hạ độc, hiện tại không có chứng cứ, thật là khiến người ta nổi nóng.
Dạ Côn mang theo từng tia tiếc hận, Mạnh Dương nhìn thấy thập phần khó chịu.
Song Song nhẹ nói ra:
- Ta cũng không hy vọng có người tiếp tục chết, muốn nhanh chóng kết thúc tất cả những thứ này.
Tả Thiên Chúng rất đồng ý với điểm này, cho nên thản nhiên nói ra:
- Ta cũng nghĩ như vậy, mấy ngày nay phát sinh rất nhiều chuyện.
Sau khi nói xong, Tả Thiên Chúng lại hướng phía Dạ Côn nói ra:
- Liên quan tới truy xét hung thủ liền dừng ở đây, mặc kệ hung thủ là ai, ta chỉ hy vọng Ngọc Long là người cuối cùng.
Trong lòng Dạ Côn rất nghi hoặc, đây là ý gì? Giảng hòa?
Chuyện này đối với mình rất có lợi.
- Ta cũng hy vọng thái bình, không có tử vong...
Dạ Côn nhẹ nói ra.
Bốn người phảng phất đạt thành một cái giao dịch, chuyện này liền dừng ở đây.
Dạ Côn cảm thấy chỉ cần không náo mâu thuẫn với Tiền Trang, vậy liền xong việc, chuyện khác đều dễ nói.
- Ăn cơm.
Tả Thiên Chúng hào sảng nói ra, cầm lấy đũa trước tiên, tuyệt không khách khí.
- Mê Đồ, Nhục Xà tìm ngươi làm gì?
Trong lúc ăn cơm, Tả Thiên Chúng đột nhiên hỏi.
Dạ Côn lạnh nhạt nói ra:
- Cũng không có gì, trực tiếp hẹn đánh nhau, thế nhưng quên hẹn thời gian, cho nên Nhục Xà liền tìm tới cửa.
- Nguyên lai là như thế, còn tưởng rằng tên này đắc tội ngươi, muốn giúp ngươi hả giận. . . xem ra không cần phải vậy.
Tả Thiên Chúng vỗ vỗ bả vai Dạ Côn, bộ dáng hảo huynh đệ.
Dạ Côn cảm thấy Tả Thiên Chúng có ẩn ý, lật mặt như lật sách, có vấn đề.
Nhưng mà Nhục Xà đứng ở bên cạnh thầm mắng một tiếng, Mê Đồ từ khi nào có thể dựa vào Tiền Trang, không phải người bên ngoài nói, cái tên này đắc tội Tiền Trang sao, xem ra căn bản không có.
Tả Thiên Chúng đều khoát vai Mê Đồ xưng huynh gọi đệ.
- Nhìn cái gì vậy, còn không mau cút đi!
Tả Thiên Chúng lạnh giọng quát.
Áp lực trên vai Nhục Xà trong nháy mắt được phóng thích, lập tức quay người chạy đi, kém chút chết mất. . . cái tên Mê Đồ này. . . mình nhất định phải đâm tiểu nhân.
Mà Dạ Côn cảm thấy tốc độ trở mặt của tên này quá nhanh, nhanh đến mức hắn không kịp phản ứng.
- Ăn một bữa cơm cũng mất hứng.
Tả Thiên Chúng khó chịu nói ra, cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Mà Dạ Côn cười nói:
- Ăn cơm ăn cơm.
Lúc này Mạnh Dương hướng phía Song Song nói ra:
- Nếu đã quyết định như vậy, Võ Thành Bảo phong tỏa có phải nên giải khai rồi hay không.
Dạ Côn nghe thấy tin tức này, trong lòng có chút xúc động.
Nhưng mà Song Song nhìn về phía Dạ Côn hỏi:
- Ngươi cảm thấy hiện tại an toàn chưa? Hung thủ sẽ còn tiếp tục hại người không?
Dạ Côn ngây ngốc, vấn đề này thật đúng là đủ sắc bén, bất quá cũng phải thản nhiên trả lời:
- Ta cảm thấy đã không còn quan trọng như vậy, Võ Thành Bảo là nơi trọng yếu ở Côn Miểu, một mực bị phong tỏa, quả thật có chút không ổn.
- Mê Đồ nói rất đúng, Tiền Trang ta còn cần giao dịch với bên ngoài, phong tỏa thời gian ngắn không sao, thế nhưng thời gian dài. . . ta bên này cũng có chút khó khăn.
Tả Thiên Chúng nghiêm túc nói.
Song Song khẽ thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói ra:
- Nếu tất cả mọi người quyết định như thế, vậy bắt đầu từ ngày mai, ta liền giải trừ phong tỏa Võ Thành Bảo.
- Song Song cô nương sáng suốt.
Tả Thiên Chúng tán dương nói ra.
Song Song cố nặn ra vẻ tươi cười, rõ ràng trong lòng vẫn còn bi thương.
Thế nhưng lúc này tâm tình Dạ Côn rất tốt, thật là vui, chỉ cần giải trừ phong tỏa, như vậy liền có thể rời khỏi.
Những chuyện khác sau này hãy nói.
- Đến, chúng ta trước cụng một chén.
Dạ Côn rót rượu, sảng khoái nói ra.
Mấy người Tả Thiên Chúng cũng không có cự tuyệt, cầm chén rượu lên đụng đụng.
Lúc này Tả Thiên Chúng lần nữa cầm chén rượu lên nói ra:
- Mê Đồ, vẫn là câu nói kia, Tiền Trang mở rộng cửa chờ ngươi.
- Tả trang chủ hậu ái, ta đã quen tự do.
Dạ Côn cầm chén rượu lên đụng đụng, uống trước rồi nói.
Tả Thiên Chúng tiếc hận than nhẹ, nhấp một miếng rượu.
Lúc này Song Song cũng cầm chén rượu lên:
- Mê Đồ Kiếm Đế, sau này xin hãy chiếu cố nhiều hơn.
- Dễ nói, dễ nói...
Dạ Côn cầm chén rượu lên cười nói, tâm tình rất là tốt. . . hoà giải với những người này.
Lúc này Mạnh Dương cũng bưng chén rượu lên, Dạ Côn biết Điện Chủ cũng muốn mời rượu.
- Dạ Côn, cụng.
- Cụng.
Thời gian tại thời khắc này đọng lại.
Tay phải Dạ Côn dừng lại, nụ cười trên mặt cứng đờ, Mạnh Dương một bộ quả là thế.
Còn Tả Thiên Chúng cùng Song Song bên cạnh dần dần thu hồi nụ cười, bữa cơm này, chỉ là một cái bẫy mà thôi! ! !
Tất cả đều nhằm vào Côn ca!