- Điện Chủ, ngươi vừa nói cái gì? Ta nghe không rõ. . . thật ngại quá.
Dạ Côn gượng cười một tiếng, uống rượu ngon trong tay, biểu thị mình rất bình tĩnh, không có hoảng.
Thế nhưng trong lòng hoảng đến một nhóm.
Nhưng mà Mạnh Dương là người tinh minh như vậy, làm sao lại mắc lừa được. . .
Lúc này Song Song đều cảm thấy, người này rất có thể là người kia.
Tả Thiên Chúng là người duy nhất chưa từng gặp qua Dạ Côn, thế nhưng tình báo về Dạ Côn đã xem không ít, dù sao hiện tại Thái Kinh là tiêu điểm ở trên Huyền Nguyệt đại lục, người cầm quyền bình thường Tả Thiên Chúng cũng để mắt đến, chớ nói chi là Dạ Côn, trọng điểm trong trọng điểm.
Nhưng sự hiểu biết đối với Dạ Côn, vẫn chỉ dừng lại ở trên tình báo mà thôi.
- Đừng giả vờ nữa, Dạ Côn.
Mạnh Dương từ tốn nói, dáng vẻ rất chắc chắn.
Bất quá Côn ca cho rằng, đây chỉ là lừa dối, bọn họ chẳng qua là hoài nghi, căn bản không có căn cứ.
- Điện Chủ, vì sao lại cho rằng ta là Dạ Côn?
Dạ Côn tò mò hỏi, trước sau như một phủ nhận đối với mình mà nói cũng không tốt.
Mạnh Dương không có trả lời vấn đề của Dạ Côn, chỉ từ tốn nói:
- Đệ đệ Dạ Tần của ngươi cũng ở đây đi.
- Điện Chủ, ngươi quả thật khiến ta hồ đồ rồi.
Dạ Côn thản nhiên nói ra, ngược lại đánh chết cũng không thừa nhận thân phận.
- Vừa rồi các ngươi tựa hồ đang ăn cơm?
Mạnh Dương hỏi.
- Đúng vậy, có vấn đề gì không?
- Nhưng trên bàn cơm dường như nhiều hơn hai bộ chén đũa, nếu như không có đoán sai, hẳn là Dạ Tần, cùng vị Uyển Nhiên kia đi.
Đối mặt với Điện Chủ chất vấn, trong lòng Dạ Côn hơi giật mình, chi tiết ấy cũng bị nhìn thấu.
Không đợi Dạ Côn nói chuyện, Mạnh Dương nói lần nữa:
- Nếu như tận lực lục soát phủ đệ của ngươi lại một lần, hẳn sẽ có phát hiện không tưởng tượng nổi.
- Điện Chủ, hôm nay không phải đã lục soát sao? Còn muốn lục soát?
- Dạ Côn. . . đã đến lúc này ngươi còn muốn giảo biện sao? Ta biết Ngọc Long không phải ngươi giết.
Mạnh Dương âm u nói ra.
Dạ Côn có chút không hiểu rõ, nhưng không thể bởi vì người khác nói một câu, liền thừa nhận thân phận của mình.
- Ta thật bị hồ đồ rồi.
Dạ Côn tiếp tục giả ngốc.
Mạnh Dương liếc mắt nhìn Tả Thiên Chúng, biểu thị vẫn là ngươi tới đi.
Xem ra Mạnh Dương chỉ qua là đợt thứ nhất, Tả Thiên Chúng là đợt thứ hai.
- Đã sớm nghe nói Thái Kinh có một người tên là Dạ Côn, rất là ưu tú, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền, bổn trang chủ cũng không phát hiện, đây là Dạ Côn nổi danh Thái Kinh.
Ngữ khí Tả Thiên Chúng tựa hồ cũng không mang vẻ nộ, thậm chí còn có thái độ tán thưởng.
Côn ca kém chút thừa nhận thân phận của mình, sau đó khách khí một phen, nhưng không biết mục đích của bọn họ, cẩn thận một chút thì tốt hơn.
- Dạ Côn nổi danh như vậy sao? Tả trang chủ đều tán dương như thế?
Dạ Côn tiếp tục giả vờ.
Tả Thiên Chúng nhíu mày, nhẹ nói ra:
- Một chút mặt mũi cũng không cho sao? Dạ công tử?
- Tả trang chủ, vậy ta phải là vị Dạ công tử này mới được, bằng không sao có thể nhận.
- Dạ công tử, ngươi cũng biết Tiền Trang ta như thế nào, chỉ cần ta một câu, tất cả Tiền Trang ở Thái Kinh toàn bộ đóng cửa.
Tả Thiên Chúng trực tiếp uy hϊế͙p͙ Dạ Côn, liền hỏi ngươi có sợ hay không.
Nói thật, Côn ca đúng là có chút lo lắng vấn đề này, nếu như Tiền Trang ở Thái Kinh toàn bộ đóng cửa, vậy thật sẽ phiền toái.
Hiện tại cho dù thừa nhận thân phận, bọn họ tựa hồ cũng không làm gì mình, chỉ bằng thực lực của bọn họ, còn chưa đủ để đối kháng mình.
- Tả trang chủ, chuyện có chút xíu liền muốn đóng cửa Tiền Trang, như thế sẽ tổn thất bao nhiêu kim tệ chứ.
Tả Thiên Chúng cười cười:
- Dạ công tử xem như thừa nhận?
- Hôm nay các ngươi đã bố cục, trong lòng nhất định có nắm chắc, ta cũng không giả vờ nữa, ngả bài.
Nói xong. . . Côn ca lột da mặt ngụy trang ra, lộ ra bộ dáng nguyên bản.
Ba người thấy bộ dáng của Dạ Côn, đều có chút ngoài ý muốn, dù sao suy đoán chỉ là suy đoán, không ngờ thật đoán đúng rồi.
- Dạ Côn!
Mạnh Dương quát lạnh một tiếng.
- Điện Chủ trước yên tĩnh một chút, vị kia thuộc hạ kia của ngươi không phải ta giết.
Dạ Côn giải thích.
- Không phải ngươi thì là ai, tất cả mọi người đều nhìn thấy ngươi.
- Thuộc hạ ngươi là tự vận bỏ mình, chính là y ủy thác Mê Đồ đi Thái Kinh bắt Uyển Nhiên, ta cứu Uyển Nhiên, vì tra ra chủ sự sau màn, liền theo đến điều tra, kết quả nhìn thấy thuộc hạ của Điện Chủ, trong lòng ta cũng rất kinh ngạc.
- Ta không có lệnh Ngọc Long làm chuyện như vậy, ngươi đừng ở chỗ này nói bậy.
Mạnh Dương có hơi xúc động, dù sao Dạ Côn cũng đang bôi đen Thánh Điện.
Dạ Côn nghiêm túc nói ra:
- Tên Ngọc Long kia tiềm phục ở bên cạnh Điện Chủ ngươi, bọn họ hiệu lực cho một thế lực khác, lần này y lừa ta đến nơi này, thậm chí dùng cái chết giá họa cho ta. . . rõ ràng cỗ thế lực này cường hãn đến cỡ nào.
- Cái gì thế lực hay không thế lực, Dạ Côn ngươi đừng hòng hồ lộng qua! ! !
Tả Thiên Chúng một bên lên tiếng nói ra:
- Căn cứ tình báo nói, miệng của Dạ công tử, có thể lừa gạt quỷ thần.
Dạ Côn: ......
Đây là tình báo quỷ gì, quá khoa trương đi.
- Điện Chủ, loại chuyện này ta cần phải lừa ngươi sao? Thế lực này trước dùng cái chết của Xích Ngộ phong tỏa Võ Thành Bảo, khiến cho ta vô phương ra ngoài. . . sau đó lại chế tạo những vấn đề khác, nhờ vào đó diệt trừ ta.
- Ngươi nói chỉ là lời một phía, có chứng cứ gì không?
Mạnh Dương lạnh giọng chất vấn.
Dạ Côn nào có chứng cứ gì, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến:
- Chứng cứ dĩ nhiên chính là Uyển Nhiên, ta không có khả năng vô duyên vô cớ chạy tới Võ Thành Bảo, lộ trình xa như vậy, ta không có nhàm chán như vậy.
Thốt ra lời này, Tả Thiên Chúng cũng cảm thấy rất hợp lý, dù sao Thái Kinh cách Võ Thành Bảo rất xa, không có chuyện trọng yếu chắc chắn sẽ không chạy xa như vậy.
- Vậy bọn họ tìm Uyển Nhiên làm gì?
Tả Thiên Chúng tò mò hỏi.
Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng:
- Lúc đầu ta cũng muốn hỏi rõ ràng, thế nhưng tên Ngọc Long kia tình nguyện tự sát cũng không nói cho ta, còn thả ra ngoan thoại, ta không thể rời khỏi Võ Thành Bảo này.
Nói đến đây, Dạ Côn nhìn Song Song:
- Cho nên ta hy vọng có thể giải trừ phong tỏa, đây là biện pháp duy nhất.
Ánh mắt Dạ Côn có chút thâm ý, Song Song trước đó giả vờ chạy mất, đảo mắt liền biến thành lão đại nha dịch, ta không nói toạt, chỉ cần ngươi mở cửa, đôi bên không nợ nần gì nhau.
- Trước khi điều tra rõ chuyện của Ngọc Long, ngươi không thể đi!
Mạnh Dương trầm giọng nói ra, chuyện này quan hệ tới danh dự của Thánh Điện, không thể qua loa, dù cho Dạ Côn nói như vậy, cũng không được.
Dạ Côn nhíu chặt mày lại, trầm giọng nói ra:
- Điện Chủ, ta không đi. . . Võ Thành Bảo liền sẽ gặp nguy hiểm, ngươi nguyện ý nhìn thấy một màn kia sao?
- Điện Chủ, ta cảm thấy Dạ công tử nói rất đúng, vì để tránh nguy hiểm, để hắn rời đi thì tốt hơn.
Tả Thiên Chúng là một tên thương nhân, Dạ Côn đối với y mà nói. . . không phải rất quan trọng, vì một người không quan trọng mà gánh phong hiểm, đây quả là chuyện hết sức ngu xuẩn.