Cô nương xinh đẹp rất có tính thưởng thức, nhưng đều là nam nhân đã có gia đình, chỉ có thể nhìn mà thôi, nhiều nhất là tâm sự một chút, tỉ như Đấu Phù Thế đang trò chuyện với cô nương bên cạnh.
Bất quá hiện tại Dạ Côn dùng thân phận Mê Đồ ngồi tại ghế chí tôn, dẫn tới không ít tranh luận, có vài Kiếm Đế chỉ có thể ngồi ở ghế bình thường, thế nhưng Mê Đồ lại có thể ngồi ở ghế chí tôn, rất nhiều người biểu thị không hiểu.
Mà Nhục Xà ngồi ở ghế ngồi bình thường nhìn Dạ Côn, ánh mắt lộ ra vẻ ghen ghét, mặc dù cũng nghe một chút chuyện liên quan tới Thái Kinh, đối với Dạ Côn. . . Nhục Xà vẫn biểu thị hoài nghi, chẳng qua là cảm thấy, hắn chỉ là một tên công tử nhà giàu, dính ánh sáng của gia tộc mà thôi.
Dạ Côn nhìn xung quanh một chút, vị trí chí tôn cũng không nhiều, chỉ có mười mấy cái, trong đó đã bao gồm Tả Thiên Chúng.
Đương nhiên, những chỗ khác nhất định là của Thánh Điện cùng nha dịch.
Lúc này, chỉ thấy Song Song mang theo Thu Dương đi tới.
Dạ Côn nhìn tới Thu Dương đi ở phía sau, người này âm khí nặng nề, cảm giác có vài phần tâm cơ.
Hơn nữa nhìn Song Song trước mặt, cũng mang theo địch ý sâu đậm.
- Đại nhân.
Dù gì thân phận hiện tại vẫn là Mê Đồ, phải làm dáng một chút.
Song Song nhìn Dạ Côn nhẹ gật đầu, lập tức ngồi ở một bên không nói, mà Thu Dương cũng ngồi ở bên cạnh Song Song.
Chờ khoảng nửa ngày, Dạ Côn đã nhìn thấy Mạnh Dương Điện Chủ chậm rãi đi tới, bên cạnh cũng không có ai.
Đối với Mạnh Dương, Dạ Côn rất có thành kiến, cho nên cũng không có bất kỳ biểu hiện gì, mà Mạnh Dương cũng chỉ đi qua bên người Dạ Côn, không có nói bất kỳ lời nào.
Mặc dù chỉ là nhạc đệm nho nhỏ, thế nhưng rất nhiều người ở đây đều để mắt tới bên này, dù sao cũng là ghế chí tôn, từ hành động của mỗi người liền có thể nhìn ra quan hệ vi diệu trong đó.
Nhất là Mê Đồ bỗng nhiên xuất hiện ở trên ghế chí tôn, càng khiến mọi người quan tâm.
Mà bây giờ mọi người đạt được kết luận chính là, quan hệ giữa Mê Đồ cùng bọn họ cũng không được tốt lắm, đoán chừng là cùng trận doanh với Tiền Trang, Mê Đồ đúng là gặp may.
Lúc này toàn trường lục tục ngo ngoe ngồi đầy, Tả Thiên Chúng làm người đề xuất cũng xuất hiện, không có phương thức ra sân loè loẹt, cũng bước ra từ một lối đi giống như Dạ Côn.
Sau lưng còn có hai người đi theo.
Dạ Côn cảm thấy hai người đi theo phía sau không tệ, ít nhất không thể nào là Kiếm Đế, tối thiểu cũng là Kiếm Tôn.
Có thể để Kiếm Tôn thủ hộ ở bên cạnh, Tả Thiên Chúng thật không đơn giản.
Mà theo Tả Thiên Chúng ra sân, tràng diện nguyên bản náo động cũng an tĩnh lại mấy phần, toàn bộ ánh mắt trên cơ bản đều đặt ở trên người Tả Thiên Chúng.
Chủ yếu là muốn nhìn Tả Thiên Chúng có mang Thần Kiếm theo không.
Nhưng mà không nhìn thấy thân kiếm, chỉ thấy Tả Thiên Chúng thế mà hướng phía Mê Đồ cười gật đầu ...
Đối với động tác này, trên đầu tất cả mọi người đều xuất hiện một cái dấu chấm hỏi to lớn, Tả trang chủ thế mà gật đầu với một tên Kiếm Đế bình thường, không có khả năng a! ! !
Nhìn lại Mê Đồ một chút, thậm chí cũng không đứng lên đáp lễ, dáng vẻ hung hăng càn quấy kia, cực kỳ giống đại lão, kia chính là tư thế ngồi của đại lão trong truyền thuyết sao?
Còn có hai người bên cạnh Mê Đồ, rất lạ mắt, bọn họ là ai, tại sao trước kia không có gặp qua.
Tả Thiên Chúng an vị ở bên cạnh Dạ Côn, khiến Dạ Côn có chút ngoài ý muốn , dựa theo đạo lý mà nói, y nên ngồi giữa hai vị Kiếm Tôn, như thế mới an toàn, thế nhưng Tả Thiên Chúng lựa chọn ngồi ở bên cạnh Dạ Côn, tựa hồ đang nói cho mọi người, quan hệ giữa mình và Mê Đồ rất tốt.
Ôm đùi Kiếm Đế? Đây không giống tác phong của Tả Thiên Chúng.
Trong sự nghi hoặc của mọi người, Tả Thiên Chúng lần nữa đứng lên, mang theo ý cười hô:
- Đấu giá hội chính thức bắt đầu!
Lời dạo đầu đơn giản sáng tỏ, trực tiếp vào chủ đề không nói nhảm, sảng khoái.
Chỉ thấy một vị nam tử trung niên mặc hoa phục chậm rãi đi lên lôi đài, hai tay đặt ở phần bụng, vẻ mặt kéo căng, khí tràng rất đủ.
- Kẻ hèn chính là quản sự Tiền Trang, Hạng Thiên Lăng.
Người này tự báo dòng họ, toàn trường một mảnh xôn xao, dường như rất kinh ngạc.
Dạ Côn rất là hiếu kỳ, hướng phía Tả Thiên Chúng bên cạnh hỏi:
- Đây là thế nào?
- Không có gì, ngày thường Hạng Thiên Lăng không xuất hiện nhiều.
Tả Thiên Chúng lạnh nhạt giải thích, thế nhưng có thể nghe ra thực lực Hạng Thiên Lăng không nhỏ.
Quản sự Tiền Trang nhìn như không có gì lạ, nhưng kỳ thật trợ giúp Tả Thiên Chúng quản lý tất cả tài sản.
Thậm chí có tin đồn nói, địa vị Hạng Thiên Lăng tại Tiền Trang có thể ngang với Tả Thiên Chúng, mấy ông chủ khác của Tiền Trang đều sẽ nghe Hạng Thiên Lăng kiến nghị, mới ra quyết định, rõ ràng Thiên Lăng rất lợi hại.
Mà Hạng Thiên Lăng chưa bao giờ xuất hiện ở trong mắt mọi người, rất nhiều người cho rằng Hạng Thiên Lăng không ở Võ Thành Bảo.
Thẳng đến bây giờ mới biết, nguyên lai vẫn luôn tại, chỉ là không có ra ngoài mà thôi.
- Tả trang chủ, xem ra vị này quản sự này của ngươi rất lợi hại.
Dạ Côn thấy phản ứng của mọi người, khẽ cười nói.
Tả Thiên Chúng khiêm tốn cười nói:
- Nào có bản lãnh gì, chỉ phát huy thứ mình am hiểu thôi.
Dạ Côn cười nhẹ, Tả Thiên Chúng khá khiêm tốn.
Chỉ nghe Hạng Thiên Lăng trong sân nói lần nữa:
- Tả trang chủ có được thân kiếm Thần Kiếm, tin tưởng mọi người đều biết, mà Tả trang chủ quyết định không giữ lại, lấy thân kiếm ra đấu giá, kim tệ thu được sẽ dùng để từ thiện.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người liền liều mạng vỗ tay, hô to Tả Thiên Chúng là lão thiện nhân, công đức vô lượng.
Dạ Côn liền hiếu kỳ hỏi:
- Tả trang chủ cũng làm từ thiện?
- Trên đời này có rất nhiều người ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, ta chỉ tận sức mọn.
Tả Thiên Chúng khẽ cười nói, vô cùng chân thành, Dạ Côn đều sắp tin.
Dùng một cái thân kiếm không biết thật giả, kiến tạo hình ảnh cho mình, còn có thể kiếm một bút lớn, không hổ là một trong những lão bản Tiền Trang.
Lúc này Hạng Thiên Lăng tiếp tục nói:
- Hôm nay ngoại trừ thân kiếm, Tiền trang chủ còn xuất ra một chút trân tàng, hết thảy tiền tài đều dùng từ thiện.
Oanh...
Toàn trường tràn ngập trong tiếng vỗ tay, mà Tả Thiên Chúng đứng dậy hướng phía xung quanh phất phất tay.
Lúc này Tả Thiên Chúng đơn giản nghiền ép nha dịch cùng Thánh Điện ở bên cạnh, trở thành tiêu điểm trong lòng mọi người.
Dạ Côn cảm thấy rất cao minh. . . Mạnh Dương cùng Song Song hai nữ nhân này, căn bản không sánh bằng Tả Thiên Chúng đã thành tinh, hiện tại nếu đối địch với Tả Thiên Chúng, liền sẽ trở thành công địch của Võ Thành Bảo.
- Tả trang chủ xa hoa.
Dạ Côn chắp tay cười nói.
Tả Thiên Chúng khiêm tốn cười nói:
- Giữ lại trong người cũng thế, còn không bằng lấy ra cứu tế cứu bần.
Dạ Côn cảm thấy mình sắp tin rồi.
- Nếu Dạ công tử cảm thấy hứng thú, không ngại mua lấy một hai kiện.
Chỉ nghe Tả Thiên Chúng tiếp tục cười nói.
- Vậy Tả trang chủ phải cho ta mượn chút kim tệ mới được, lần này ra ngoài ta không có mang theo kim tệ.
Dạ Côn giả vờ giả vịt nói ra, kỳ thật mình vẫn rất có tiền.