Dạ Côn nghe thấy thế, liền bỏ đi ý nghĩ đánh cướp, quan hệ với Tả Thiên Chúng mới hòa hoãn lại một chút, nếu như trở mặt vì chuyện này, vậy thì không có lời.
- Ta nghe Tả trang chủ nói, y định đem thân kiếm ra đấu giá.
Song Song lại bổ sung một câu.
Dạ Côn hơi nhíu mày, Tả Thiên Chúng lấy một bộ phận Thần Kiếm ra đấu giá, tựa hồ không thể nào nói nổi.
- Đoán chừng hẳn ra một cái giá trên trời.
Dạ Côn nhẫn nhịn nghẹn miệng nói ra.
Lúc này Thực Cốt cũng nói:
- Vậy thì không nhất định, dù sao loại Thần Kiếm tách rời này đa phần đều là giả.
Dạ Côn cũng từng nghe nói chuyện này, sau khi Thần Kiếm tách rời, nó hoàn toàn không khác gì một thanh kiếm bình thường cả, rất khó phán đoán là thật hay giả.
Có thể mua được chính phẩm hay không, thuần túy dựa vào vận khí.
Thế nhưng Dạ Côn cùng Dạ Tần đã nhìn qua kiếm cách và chuôi kiếm, hoa văn ở chuôi kiếm nối liền với thân kiếm, cho nên có thể lợi dụng chuôi kiếm tìm kiếm thân kiếm.
- Đúng vậy, Tả trang chủ bán còn có thể kiếm được một khoản tiền.
Dạ Côn cười cười.
Song Song cười không nói.
Dạ Côn cũng biết ý của Song Song, chính là muốn liên minh với mình, củng cố địa vị của nàng, cô nương này rất thông minh.
- Ta chừng từng thấy Thần Kiếm tách rời, đến lúc đó phải đến xem mới được.
Dạ Côn giả vờ nói ra.
- Ngày mai Tả trang chủ sẽ phát ra thông cáo, ba ngày sau tiến hành đấu giá.
Xem ra Song Song thu được rất nhiều tin tức.
Dạ Côn thầm nghĩ Tả Thiên Chúng biết kiếm tiền, tựa hồ dùng danh vọng của mình cam đoan là chính phẩm, có thể bán được một con số không nhỏ.
Nhưng người mua chẳng qua là mua một cái thân kiếm mà thôi, Tả Thiên Chúng không cảm thấy có thể tập hợp đủ Thần Kiếm, cho nên cho dù là giả cũng không sao, y nhất định sẽ không nhận của mình là giả.
- Thời gian không còn sớm, ta cũng nên trở về.
Song Song đứng dậy, nên nói cũng đã nói.
Sau khi tiễn Song Song rời đi, Dạ Tần nghi hoặc nói ra:
- Ta luôn cảm thấy là lạ.
- Đúng vậy, nhưng lại không nói ra được.
Thực Cốt cũng có cảm giác như vậy.
Đấu Phù Thế cũng không có nghĩ ra, hai tay đặt ở sau ót:
- Đến lúc đó đi mở mang kiến thức Thần Kiếm một chút. . . sau đó liền chuẩn bị trở về, ta đoán bọn họ chỉ nói dọa mà thôi.
Nhìn Đấu Phù Thế nghênh ngang rời đi, Dạ Côn cũng muốn là đối phương thả ngoan thoại, thế nhưng nói như vậy, mình chính là bị ngoan thoại của đối phương dọa sợ, rất là mất mặt.
Mọi người hàn huyên trò chuyện một hồi liền trở về phòng nghỉ ngơi đi, mà tại ngày thứ hai, Tả Thiên Chúng quả nhiên công bố tin tức.
Đấu giá thân kiếm Thần Kiếm.
Tin tức rất nhanh truyền khắp toàn bộ Võ Thành Bảo, nhiệt độ liên tục tăng lên, Xích Ngộ chết, Ngọc Long chết, nhất thời bị che khuất đi.
Mọi người đều đang thảo luận Thần Kiếm, thậm chí có vài người đã bắt đầu huyễn tưởng đạt được thân kiếm, sau đó lại tập hợp đủ các bộ phận khác, đi đến nhân sinh đỉnh phong.
Nhưng mà hết thảy đều là sáo lộ của Tả Thiên Chúng mà thôi, ngay cả Tả Thiên Chúng cũng không có lòng tin tập hợp đủ, chớ nói chi là những người khác.
Mà Thánh Điện rất an tĩnh, cũng không có tiếp tục điều tra, khiến mọi người nghi hoặc.
Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh, đáng mừng chính là không có phát sinh chuyện gì, Dạ Côn càng ngày càng cảm thấy đám người kia chỉ biết nói dọa, nào có siêu cấp cao thủ, còn ra vẻ như thế, chủ yếu là Ngọc Long diễn quá tốt rồi.
- Tiểu Ngân đâu?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Ăn cơm xong liền trở về phòng ngủ.
Uyển Nhiên nhẹ nói ra.
Mấy ngày nay Tiểu Ngân trừ ăn ra chính là ngủ, vốn cho rằng mượn cớ đi ngủ chạy ra ngoài, thế nhưng sau khi cẩn thận quan sát, Tiểu Ngân đúng là đi ngủ, cũng không có đi ra ngoài.
- Các ngươi không tới xem thử sao?
Dạ Côn nhìn về phía Uyển Nhiên và Thực Cốt.
Thực Cốt cười nói:
- Uyển Nhiên không muốn đi, ta lưu lại bảo vệ nàng, miễn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, Thực Cốt suy nghĩ tương đối toàn diện.
- Vậy được, chúng ta sẽ nhanh chóng trở về.
- Yên tâm đi.
Thực Cốt vỗ ngực cam đoan.
Ba người trực tiếp đi tới địa điểm đấu giá.
Bởi vì đồ vật lần đấu giá này tương đối hiếm thấy, ở Võ Thành Bảo đưa tới sóng to gió lớn, cho nên Tiền Trang an bài tại sân đấu võ.
Người ngồi tương đối nhiều, phòng đấu giá không thể chứa được nhiều người như vậy.
Võ đài ở Võ Thành Bảo không khác Thái Kinh là bao, ở giữa có một cái lôi đài, xung quanh đều là thính phòng ...
Nhìn quy mô như thế, tối thiểu có thể chứa mười vạn người, hôm nay kín người hết chỗ.
Mấy tên đầu cơ nâng giá vào cửa lên đến một ngàn kim tệ, tuy nhiên có tiền vẫn không có vé để mua.
Cũng may Dạ Côn tìm Tả Thiên Chúng đòi mấy tấm vé vào cửa, bằng không cũng không thể vào được.
- Mánh lới xem như hoàn mỹ.
Đấu Phù Thế nhìn tràng diện người chen người cười nói.
Dạ Tần cười cười:
- Đúng vậy, tràng diện sôi động như thế ở Thái Kinh cũng rất hiếm thấy.
- Dù sao cũng là một bộ phận của Thần Kiếm, nếu như cầm một thanh Thần Kiếm ra bán, chỉ sợ không chỉ như thế.
Dạ Côn khẽ cười một tiếng, tâm tình tốt hơn nhiều.
- Đại ca, hôm nay chúng ta có ra tay hay không?
Dạ Tần tò mò hỏi.
- Xem tình huống đi, trên người chúng ta cũng không có bao nhiêu kim tệ.
Dạ Côn giang tay ra, biểu thị rất bất đắc dĩ.
Đấu Phù Thế nhỏ giọng nói ra:
- Nghe nói vài ngày trước, lão tôn thượng ra tay đoạt một cái kiếm cách.
Nếu như Diệp Hoa nghe nói như thế, khẳng định sẽ tát Đấu Phù Thế vài bạt tay, rõ ràng là Dạ Minh xui khiến, bản tôn là loại người không có tiết tháo kia sao?
- Đấu thúc, ngươi cảm thấy chúng ta nên cướp sao?
Dạ Côn cảm thấy đây cũng là biện pháp tốt, không tốn một đồng liền thu được thân kiếm.
- Ách. . . ta cũng chỉ nói một chút mà thôi.
- Uầy...
Dạ Côn cùng Dạ Tần đồng thời nói ra, có tặc tâm không có tặc đảm.
Đấu Phù Thế bị khinh bỉ, nhất thời liền nghiêm túc:
- Biểu tình gì thế, chỉ cần các ngươi dám, đoạt một cái có làm sao.
- Đây là ngài nói đấy.
Dạ Côn giang tay ra, biểu thị ngươi là chủ mưu, chúng ta chẳng qua là đồng lõa mà thôi.
Đấu Phù Thế thầm nghĩ xảo quyệt, so với lão tôn thượng còn biết hố người hơn.
- Ta thoạt nhìn rất giống đồ đần sao. . .
Đấu Phù Thế nghẹn miệng nói ra, ta sẽ không mắc mưu.
Rất nhanh ba người liền nghiệm vé ra trận, dù sao cũng là vé do Tả Thiên Chúng đưa, vị trí nhất định không tồi.
Cho nên lúc soát vé, ba người Dạ Côn liền bị người Tiền Trang đưa đến một bên khác.
Lúc đi ra, Dạ Côn phát hiện, đây là vị trí trung ương, cái ghế đều làm từ vàng óng ánh. . . còn có lều che nắng, bên cạnh còn có cô nương hầu hạ, muốn ăn điểm tâm gì đều có.
Quả nhiên là vé chí tôn, Tả Thiên Chúng vẫn tính phúc hậu.
Chút mặt mũi này Tả Thiên Chúng khẳng định phải cho, dù sao Côn ca rất là ưu tú.
Đấu Phù Thế đặt mông ngồi xuống trêu chọc nói ra:
- Hôm nay thật đúng là nhờ phúc của Côn ca.
- Không dám.
Dạ Côn cũng không khiêm tốn, khiến Đấu Phù Thế bất đắc dĩ cười một tiếng.
Bất quá lúc này ánh mắt của Đấu Phù Thế đặt ở trên người cô nương bên cạnh, tư thái linh lung kia, khiến Đấu Phù Thế có chút động tâm nha...
Liền Côn ca cùng Tần ca cũng giống như vậy, các cô nương phục thị thật là duyên dáng yêu kiều, quần áo thiếp thân thật khiến người ta khó lòng phòng bị.
Oạch ~