Tiểu Ngân nghe thấy tiếng long ngâm, vẻ mặt không chút gợn sóng, huyết hải cuồn cuộn, nuốt chửng tất cả mảnh vỡ rơi ra từ long khải.
Khóe miệng Dạ Côn chảy ra một tia máu tươi.
Trước kia muốn thua không cho, hiện tại thua một lần liền lấy mạng ra bồi.
Dạ Côn không biết đây là lão thiên trừng phạt mình, hay là một loại châm chọc nào đó.
Nguyên bản còn tưởng rằng có thể chia năm năm với Tiểu Ngân, thế nhưng hiện tại xem ra, đừng nói chia năm năm, cửu tử nhất sinh đều hơi cường điệu quá.
- Nếu như lúc ấy ta ở bên cạnh lão gia, lão gia nhất định sẽ không chết.
Tiểu Ngân nhìn Dạ Côn nói ra, mắt lóe lên lãnh ý, nắm tay phải lần nữa đánh ra, đây là một chiêu đấm móc.
Nắm đấm hung hăng thống kích vào cằm Dạ Côn, bộc phát ra sóng khí kinh khủng, cả người Dạ Côn bay lên không trung.
Thế nhưng trong huyết hải đột nhiên toát ra một đôi xúc tu, giữ chặt hai chân Dạ Côn, lần nữa kéo tới trước mặt Tiểu Ngân.
Mà lúc này Dạ Côn chỉ cảm thấy đầu ông ông, ý thức nhất thời trở nên vô cùng mơ hồ, trước mắt xuất hiện rất nhiều bóng mờ, cảm giác hôn mê xông lên, còn mang theo mùi máu tươi nồng đậm.
Tiểu Ngân vươn hai tay, giữ chặt đầu Dạ Côn, thấp giọng nói ra:
- Lão gia dạy ta làm người, mà ngươi. . . lần nữa đẩy ta vào trong thâm uyên.
Tiểu Ngân xòe hai tay ra, nhìn lòng bàn tay của mình. . . phảng phất nhìn thấy vô số vong linh đang kêu rên.
Hít một hơi thật sâu, Tiểu Ngân trầm giọng nói ra:
- Nói xin lỗi, xin lỗi vì ngươi đã giết lão gia ta!
Dạ Côn mơ mơ màng màng nghe thấy Tiểu Ngân nói, ngẩng đầu đầu nặng trĩu nói ra:
- Ta đã nói, chuyện này, ta sẽ không xin lỗi.
- Ta cho ngươi thêm một cơ hội, xin lỗi lão gia ta! Đây là cơ hội sống sót duy nhất của ngươi!
Tiểu Ngân lần nữa gầm thét, có lẽ ở sâu trong nội tâm, Tiểu Ngân không muốn giết Dạ Côn, cũng có lẽ hiện tại Tiểu Ngân đang hồi tưởng lúc cùng Dạ Côn đi chợ, được hắn cõng về nhà. . .
Dạ Côn dùng hết sức lực mở mắt ra, thanh âm vô cùng kiên định, nói ra:
- Nếu như trở lại lúc trước, ta vẫn sẽ làm như thế!
Ầm!
Một tiếng vang trầm to lớn.
Dạ Côn vừa mới dứt lời, Tiểu Ngân liền trực tiếp đánh ra, một quyền này hung hăng đánh tới trái tim Dạ Côn.
Lúc này Dạ Côn có thể cảm giác được cảm giác trái tim bị xé nứt, đã không có đau đớn, chỉ có hô hấp chật vật.
Trước mắt xuất hiện rất nhiều người.
Có mẫu thân. . . có cha. . . có đệ đệ. . . còn có Ly Nhi. . . Mộ Nhi. . . Lưu Nhi, còn có chúng nữ nhi ...
Từ khi thu được lực lượng Thiên Tôn, liền cảm thấy mình đã vô địch, gặp bất kỳ đối thủ nào, đều có thực lực nghiền ép.
Cho dù tại Thiên Cung, vẫn là tâm thái như vậy.
Nhưng về tới Huyền Nguyệt đại lục, hôm nay. . . đã không tồn tại thứ gọi là vô địch, nắm đấm Tiểu Ngân còn cứng hơn mình ...
Sự mù quán của mình đã tạo thành cục diện hiện tại, ngày ngày đều nói phải cố gắng tu luyện, nhưng tâm tư căn bản không có đặt ở trên chuyện tu luyện.
Điểm này, mình không bằng đệ đệ.
Đệ đệ cố gắng hơn mình rất nhiều.
Xin lỗi rồi mọi người, Dạ Côn ta đã khiến các ngươi thất vọng.
Xin lỗi mẫu thân, không thể báo đáp ân dưỡng dục của người...
Trút một hơi cuối cùng, Dạ Côn đầu chậm rãi rủ xuống, ý thức chìm vào một vùng tăm tối.
Ở bên ngoài ...
- Không có khả năng!
Dạ Tần khó có thể tin nói ra, vừa rồi khí tức đại ca vô cùng mãnh liệt, không tới mấy hơi. . . liền dần dần yếu đi, thậm chí biến mất không thấy! ! !
Thực Cốt cùng Đấu Phù Thế cũng khó có thể tin, từ lúc lĩnh vực mở ra đến giờ chưa được bao lâu.
Thế mà khí tức Dạ Côn lại biến mất?
Khí tức biến mất có ý nghĩa như thế nào, tất cả mọi người đều rõ ràng.
- Đại ca! ! !
Dạ Tần trong nháy mắt bạo phát, bay thẳng đến huyết hải xa xa.
- Dạ Tần!
Thực Cốt hô một tiếng, đại ca ngươi cũng không là đối thủ, ngươi đi sẽ chỉ tăng thêm thương vong, cho nên y bất đắc dĩ đuổi theo.
Đấu Phù Thế cũng theo sát, chỉ để lại Uyển Nhiên cùng Hi Ngõa.
Uyển Nhiên hết sức lo lắng cho Dạ Côn, nhưng bây giờ chỉ có thể phiêu phù ở trên bầu trời, không thể động ...
- Hi Ngõa, ta muốn đi qua nhìn một chút.
Không có cách nào, Uyển Nhiên chỉ có thể xin Hi Ngõa giúp đỡ.
Hi Ngõa nhíu mày, thế nhưng vẫn mang theo Uyển Nhiên bay đi.
- Cảm ơn.
Uyển Nhiên nói nhỏ một tiếng.
Dạ Tần chạy đến trước tiên phát hiện huyết hải hình tròn đã tan biến, một hắc ảnh rơi xuống.
Trực giác nói cho Dạ Tần biết, kia chính là đại ca.
Không hề nghĩ ngợi, Dạ Tần bay thẳng đến hắc ảnh đang rơi, ôm chặt lấy.
Nhìn đại ca, hô hấp của Dạ Tần có chút gấp rút, đại ca. . . sao lại như vậy?
- Đại ca ...
Dạ Tần tựa như một tên đệ đệ bất lực, nhẹ nhàng lung lay Dạ Côn trong ngực, hô hoán.
- Đại ca. . . đại ca. . . ngươi tỉnh lại đi.
Dạ Tần kêu gọi càng ngày càng nặng nặng, cường độ lay động cũng càng lúc càng lớn, nhưng mặc kệ Dạ Tần kêu gào như thế nào, Dạ Côn trong ngực tựa như ngủ thiếp đi, không có chút phản ứng nào.
Dạ Tần lập tức nhớ lại lúc trước bị vây công, lần đó tựa như ác mộng quấn lấy Dạ Tần, nhìn đại ca ngã trước mặt mình, mà mình lại không có cách nào.
Vốn tưởng rằng đó chỉ là ảo giác, thế nhưng tại hiện tại, đã phát sinh...
Lúc này Thực Cốt cùng Đấu Phù Thế cũng chạy đến, nhìn Dạ Côn trong ngực Dạ Tần, ánh mắt kinh hãi.
Dạ Côn thật đã chết rồi?!
Chuyện này sao có thể?
Ở trong mắt Thực Cốt, thực lực Dạ Côn ở trên Huyền Nguyệt đại lục trên cơ bản đã vô địch. . . nhưng mình tính sai...
Hơn nữa còn rất sai, từ khi Dạ Côn bộc phát ra thực lực, đến khi khí tức tan biến, thời gian rất ngắn, chứng minh. . . Dạ Côn bị nghiền ép.
Ở trên Huyền Nguyệt đại lục còn có người mạnh như thế sao? Thực Cốt cảm thấy tầm mắt của mình vẫn quá hạn hẹp.
Vẻ mặt Đấu Phù Thế vô cùng trầm trọng, Dạ Côn là con rể của lão tôn thượng, nếu thế này ...
Chẳng phải A Ly các nàng sẽ đau lòng chết đi sao. . .
Dựa theo tính tình của lão tôn thượng, nhất định sẽ trắng trợn đồ sát một phen.
- Dạ Côn. . . Dạ Côn ...
Uyển Nhiên từ đằng sau chạy tới thấy Dạ Tần ôm Dạ Côn, còn tưởng rằng chỉ bị thụ thương.
Song khi trông thấy Dạ Côn một mặt ảm đạm, không có chút khí huyết nào, cả người đều choáng váng ...
- Dạ Côn. . . ngươi đừng làm ta sợ!
Uyển Nhiên bắt lấy ống tay áo Dạ Côn giật giật.
Nhưng mà Dạ Côn không có chút phản ứng nào.
Uyển Nhiên lập lức òa khóc:
- Vì sao. . . vì sao các ngươi đều rời bỏ ta, người ta thích nhất, còn có người tốt với ta, vì sao! Đây rốt cuộc là vì sao! ! !
Tiểu Ngân đứng ở trong hư không từ tốn nói:
- Đây chính là tư vị bị mất đi, loại tư vị này khiến cho người ta bi thương, đồng thời. . . cũng khiến cho người phẫn nộ, ta cũng vậy, các ngươi cũng thế. . .
Dạ Tần giao thi thể đại ca cho Thực Cốt, Thực Cốt thầm nghĩ không ổn, Tiểu Ngân này đại ca ngươi cũng không phải đối thủ, đừng nói là ngươi.