- Dạ Tần! Ngươi đừng vọng động, ngươi không phải đối thủ của y.
Thực Cốt nhanh chóng giữ chặt Dạ Tần mất đi lý trí, lúc này nếu có thể chạy đã không tệ rồi, căn bản không có sức hoàn thủ.
Thực lực Tiểu Ngân kia đã đột phá chân trời.
Nhưng mà hiện tại trong mắt Dạ Tần chỉ có Tiểu Ngân, muốn giết chết Tiểu Ngân báo thù cho đại ca.
- Vĩnh Hằng Bá Quyền!
Dạ Tần gầm thét một tiếng, hai quả đấm trong nháy mắt ngưng ra quyền sáo, bên trên quyền sáo có ba khỏa bảo thạch.
Thoáng chốc, bên cạnh Tiểu Ngân xuất hiện vô số vết nứt không gian màu đen, vết nứt kinh khủng đang điên cuồng lôi kéo thân thể Tiểu Ngân.
Mà nắm tay phải Dạ Tần tản mát ra hồng mang nóng bỏng, mang theo cừu hận ngập trời đánh về phía Tiểu Ngân.
Nhưng mà Tiểu Ngân không thèm quan tâm đến vết nứt không gian màu đen, từ tốn nói:
- Hắn còn không phải đối thủ của ta, chớ nói chi là ngươi.
- Đừng coi thường ta! ! !
Dạ Tần quát lạnh một tiếng, không có dùng chiêu thức khác, vẫn đấm thẳng một đấm!
Nắm đấm của Dạ Tần cũng không yếu hơn Dạ Côn là bao, nhưng đối với Tiểu Ngân mà nói. . . đều là giống nhau, không có gì khác biệt.
Chỉ thấy Tiểu Ngân trực tiếp duỗi ra ngón trỏ, một quyền này của Dạ Tần trực tiếp đánh tới ngón trỏ của Tiểu Ngân.
Oanh!
Quyền sáo kinh khủng phảng phất có thể xé rách Tiểu Ngân, chớ nói chi là một đầu ngón tay của Tiểu Ngân.
Nhưng hết lần này tới lần khác, loại chuyện này không có phát sinh, ngón trỏ Tiểu Ngân không nhúc nhích tí nào, một chút lắc lư cũng không có.
- Ta ...
Tiểu Ngân vừa muốn nói gì, chỉ thấy trước mắt quyền sáo bỗng nhiên phát ra một cỗ quang diệu màu xanh lá, cái ót truyền đến chấn động.
Nguyên bản Dạ Tần ở phía trước bỗng nhiên xuất hiện ở phía sau, nện vào ót của Tiểu Ngân.
Đây cũng là khả năng chưởng khống thời gian của Dạ Tần, có thể trong nháy mắt chuyển vị.
Nhưng vấn đề ở chỗ, nắm đấm Dạ Côn còn không thể phá phòng ngự của Tiểu Ngân, chớ nói chi là Dạ Tần.
- Trong lúc bị cừu hận ăn mòn, còn có thể có tấn công kín đáo như thế, thật khiến ta có chút kinh ngạc.
Tiểu Ngân không hề quay đầu lại, tán dương Dạ Tần một tiếng.
Mà Dạ Tần nghe thấy Tiểu Ngân nói, có chút kinh hãi. . . mình đánh thẳng một quyền này vào ót của y, thế mà y không có một chút phản ứng nào! ! !
Làm sao có thể?
- Nếu để cho ngươi trưởng thành, có lẽ còn có thể tạo thành một chút tổn thương nho nhỏ, đáng tiếc. . .
Con ngươi Dạ Tần co rụt lại, nguy hiểm kinh khủng trực tiếp gõ vang ở trong đầu, còn không có kịp phản ứng. . . Dạ Tần đã từ không trung rớt xuống.
Oanh!
Thân thể Dạ Tần hung hăng nện vào mặt đất, tạo thành một cái hố cực lớn, mà Dạ Tần trực tiếp trọng thương không dậy nổi.
- Vô dụng.
Tiểu Ngân lạnh nhạt nói ra, sinh mệnh trong mắt y giống như sâu kiến, không có bất kỳ giá trị gì.
Đấu Phù Thế nhìn huynh đệ Dạ gia, hiện tại một chết một bị thương.
Lại nhìn Tiểu Ngân cách đó không xa, căn bản không phải là đối thủ. . . xông lên sẽ chỉ tăng thêm thương vong, hiện tại phải nghĩ cách bảo toàn mạng sống, ít nhất phải gọi được cứu viện tới.
Muốn cầu cứu lão tôn thương, xa như vậy. . .sao liên hệ được.
Bỗng nhiên, Uyển Nhiên xuất hiện ở trước mặt mọi người, giang đôi tay yếu ớt ra, thấp giọng nói:
- Nếu như ngươi muốn tiếp tục giết người, vậy thì hãy giết ta trước đi!
Tiểu Ngân chăm chú nhìn Uyển Nhiên, ánh mắt xuất hiện một chút.
- Con tin, con tin ...
Tiểu Ngân lẩm bẩm vài tiếng, tiện tay vung lên. . . thân thể Uyển Nhiên liền không chịu khống chế bay tới chỗ Tiểu Ngân.
Sắc mặt Đấu Phù Thế chợt biến, trực tiếp ra tay ...
Nhưng còn chưa kịp động thủ, cả người liền giống như Dạ Tần giống như đạn pháo bay xuống, mặt đất lần nữa ầm ầm rung động.
Lúc này trên bầu trời chỉ còn lại Thực Cốt cùng Hi Ngõa.
Mà Uyển Nhiên đã bị Tiểu Ngân khống chế.
- Thù, ta đã báo, nhiệm vụ lão gia không hoàn thành, để ta hoàn thành!
Vừa mới dứt lời, Tiểu Ngân liền mang theo Uyển Nhiên tan biến trên hư không.
Bầu không khí vốn ngột ngạt trong nháy mắt được nới lỏng, Thực Cốt ngụm lớn thở dốc, Tiểu Ngân mang đến áp lực quá lớn, ép y không thở nổi.
Nhìn Dạ Côn mất đi sinh mệnh. . . Thực Cốt cảm thấy hôm nay mình giống như đang nằm mơ.
Mọi người đang cao hứng chuẩn bị trở về nhà, chớp mắt liền biến thành bộ dáng này.
Thực Cốt tranh thủ thời gian bay xuống đất, Hi Ngõa ở phía sau cũng bắt kịp.
Mặc dù thương thế của Đấu Phù Thế rất nghiêm trọng, thế nhưng Dạ Tần càng nghiêm trọng hơn, xương cốt toàn thân đều bị đập nát.
Một lúc sau, Thực Cốt đặt ba người cùng một chỗ.
Dạ Côn không có sinh mệnh, Dạ Tần lâm vào hôn mê, Đấu Phù Thế phát ra rên thống khổ.
Còn có một tên dị tộc nằm trong quan tài băng.
Thực Cốt không biết nên làm gì bây giờ.
Hi Ngõa nhìn ba người, lấy ra một cây chủy thủ từ trong túi quần, đi đến bên cạnh Đấu Phù Thế trước.
- Ngươi làm gì?
Thực Cốt thấy Hi Ngõa lấy ra dao găm, trầm giọng quát, lập tức nắm lấy cổ tay Hi Ngõa.
Hi Ngõa nhíu mày lại, bị đau, thế nhưng vẫn nhẫn nhịn đau đớn nói ra:
- Để bọn họ dùng chút máu, xem có chuyển biến hay không.
Thực Cốt căng thẳng phảng phất sắp bạo phát, nghe Hi Ngõa nói thế. . . nhất thời không có kịp phản ứng.
- Ta muốn chữa trị cho bọn họ, ngươi đã hiểu chưa?
Hi Ngõa không khỏi đề cao âm thanh.
Thực Cốt lập tức buông Hi Ngõa ra, chỉ thấy cổ tay Hi Ngõa ửng đỏ, tay cầm đều mất đi huyết sắc.
- Ta có hơi loạn ...
Thực Cốt nhẹ nói ra, xoa huyệt thái dương, vẻ mặt rất loạn.
Hi Ngõa không có trách tội, đặt cổ tay ở ngoài miệng Đấu Phù Thế, vạch dao găm một cái
Máu tươi mang theo hương thơm chảy vào miệng Đấu Phù Thế, tiếng Đấu Phù Thế thống khổ than nhẹ dần dần tan biến, xem ra có chút chuyển biến tốt.
- Có tác dụng, có tác dụng!
Thực Cốt rất là xúc động, tiếp tục nói:
- Nhanh cứu hai người bọn họ. . .
Hi Ngõa nhẹ gật đầu, đứng dậy. . . trong nháy mắt cảm thấy đầu hơi choáng váng.
- Ngươi không sao chứ.
Thực Cốt lo lắng hỏi.
- Không có việc gì.
Hi Ngõa nhẹ nói ra, ngồi quỳ ở bên cạnh Dạ Tần. . . dùng cách vừa rồi cho Dạ Tần uống máu.
Thời gian từng chút một trôi qua, sắc mặt Hi Ngõa từ hồng nhuận phơn phớt biến thành trắng bệch. . . mà lúc này Dạ Tần hô hấp thông thuận hơn rất nhiều, không có vội vã gấp rút như trước, lúc trước chỉ sợ y thở ra một hơi rồi đi luôn.
Hi Ngõa nhìn Dạ Côn, đứng dậy ...
Nhưng mà lần này lại trực tiếp ngã xuống, Hi Ngõa rõ ràng đã mất máu quá nhiều.
Thực Cốt lập tức nâng lên, trầm giọng nói ra:
- Không thể lại lấy máu, bằng không ngươi sẽ gặp nguy hiểm.
- Chủ nhân vừa mới chết, có lẽ máu của ta có tác dụng.
Hi Ngõa nhìn Thực Cốt, muốn thử xem ...
Thực Cốt đương nhiên muốn cứu sống Dạ Côn, thậm chí có chút tư tâm, nếu như dùng mạng của Hi Ngõa đổi lấy mạng của Dạ Côn, Thực Cốt tuyệt đối sẽ lựa chọn như vậy.
- Vậy ngươi cẩn thận một chút.
Thực Cốt căn dặn một tiếng.
Hi Ngõa nhẹ gật đầu. . . lập tức ngồi quỳ ở bên cạnh Dạ Côn, lúc này thân thể Dạ Côn đã dần cứng lại...
Hi Ngõa lần nữa cắt cổ tay, máu tươi chậm rãi chảy xuống, nhỏ xuống bờ môi khô khốc của Dạ Côn.