TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 997: Khó Tiếp Nhận

Mặc dù Dạ Minh nói như vậy, thế nhưng hốc mắt đã đỏ lên.
Đông Môn Mộng nặng nề bước lên phía trước, nhưng vừa mới đi một bước, thân thể liền nghiêng sang bên cạnh, cũng may có Dạ Minh đỡ lấy.
- Cha, mẫu thân. . . tẩu tẩu, thật xin lỗi.




Dạ Tần rốt cuộc không đè nén được nữa, nước mắt chảy ra.
- Không. . . đây là giả. . . không thể nào là thật. . .
Diệp Ly trực tiếp nhảy lên nhảy lên thảm bay, nhìn sắc mặt bình tĩnh của Dạ Côn, không chút gợn sóng, hoàn toàn không khác gì trước kia, thế nhưng lại không có hô hấp.


- Phu quân. . . phu quân, đừng đùa nữa. . . không vui chút nào. . .
Diệp Ly bắt lấy cánh tay Dạ Côn nhẹ nhàng lay động, nước mắt lặng yên chảy xuống, nhưng Diệp Ly không tin những thứ này là thật, vừa cười thút thít vừa lay động, chẳng qua là nụ cười này dần dần mất đi.


- Dạ Côn, đừng đùa! Ngươi đã dọa được ta... ta nhận thua. . .
Diệp Ly từ nhẹ nhàng lay động biến thành dùng sức dao động, phảng phất muốn dùng loại biện pháp này gọi tỉnh Dạ Côn, thế nhưng Dạ Côn không có chút phản ứng nào.
Dạ Tần tê liệt ngồi ở bên cạnh áy náy nói ra:
- Tẩu tẩu, xin lỗi. . .


- Không! Đây không phải là thật. . . ngươi mạnh như vậy, vì sao lại như thế. . . giả. . . đều là giả! ! !
Diệp Ly phảng phất hỏng mất gào thét, hoàn toàn không khống chế nổi.


Diệp Lưu đỡ Nhan Mộ Nhi đứng ở bên cạnh, cả người đều ngây dại, không hề khóc lóc, nhưng trong đôi mắt đã mang theo sát ý thật sâu.
Người quen Diệp Lưu đều biết, so với khóc lóc vô dụng, Diệp Lưu càng thêm muốn biết hung thủ là ai, đồ tộc tên hung thủ này, cho dù như thế cũng không thể hả giận.


Đông Môn Mộng chậm rãi đi đến bên cạnh Dạ Côn, nhìn Côn Côn của mình, ánh mắt tràn ngập bi thương, cả người đều đang run rẩy.
Đông Môn Mộng duỗi ra hai tay run rẩy, nâng đỡ Dạ Côn, lập tức ôm vào trong ngực nhẹ nói ra:
- Côn Côn, đừng sợ. . . có mẫu thân.


Ôm Dạ Côn, Đông Môn Mộng thấp giọng ngâm nga đồng dao, khi còn bé Đông Môn Mộng cũng ru Dạ Côn ngủ giống như thế.
Nhưng mà mọi người nghe thấy Đông Môn Mộng hừ nhẹ, cảm giác giống như bị trọng chùy oanh trúng.


Dạ Minh hai mắt đỏ bừng nhìn Dạ Côn, hô hấp gấp rút, mỗi người đều tỏa ra sát ý, nương theo Đông Môn Mộng hừ nhẹ xông thẳng tới chân trời.


Nguyên bản bầu trời trong xanh dần dần ảm đạm xuống, từng đạo tia chớp lấp lánh ở trong tầng mây, nước mưa từ trên trời giáng xuống khiến mọi người ướt đẫm, thế nhưng vẫn không thể dập tắt lửa giận ở trong lòng mọi người.
- Mẫu thân, đại ca, có lẽ còn có thể cứu. . .


Dạ Tần bỗng nhiên nhắc nhở một tiếng.
Mọi người hơi sững sờ.
Mà Dạ Tần bổ sung nói ra:
- Đại ca đã chết gần ba tháng, nhưng mọi người nhìn một chút, hiện tại đại ca căn bản không có triệu chứng tử vong.
- Cái gì! Đã chết ba tháng?!
Mọi người kinh hô lên.


Đông Môn Mộng lập tức kiểm tra thân thể Dạ Côn, ánh mắt từ tuyệt vọng dần dần biến thành hy vọng ...
- Thân thể Côn Côn vẫn còn mềm, mặc dù huyết sắc nhạt, nhưng ít ra vẫn có. . .
Đông Môn Mộng nhìn mọi người, cả người phảng phất như sống lại.


Đông Tứ cùng Đát Từ liếc nhau, đi ra phía trước cung kính nói ra:
- Có thể để cho chúng ta nhìn thân thể lão sư một chút hay không?
Đông Môn Mộng nhẹ gật đầu, có lẽ bọn họ có biện pháp.


Chỉ thấy Đông Tứ cùng Đát Từ một trái một phải xếp bằng ở bên cạnh Dạ Côn, hai tay bắt lấy tay Dạ Côn.
Ánh sáng một trắng một đen lần lượt lấp lánh.
Trái tim tất cả mọi người đều bị nâng lên.


Đại khái thời gian một nén nhang, Đông Tứ cùng Đát Từ mở mắt, hai người nhìn nhau một cái, phảng phất đã biết đáp án.
- Phu quân ta rốt cuộc như thế nào?
Diệp Ly kích động bắt lấy tay áo Đông Tứ vội vàng hỏi.


- Sư mẫu, đừng gấp, triệu chứng hiện tại của lão sư là một loại giống như chết giả, có phải trước đó đã ăn đan dược gì?
Đông Tứ nghi hoặc hỏi.
Dạ Tần nhẹ gật đầu:


- Đại ca không có ăn đan dược, thế nhưng Hi Ngõa cho ăn đại ca uống rất nhiều huyết dịch, máu của Hi Ngõa có tác dụng trị thương.


- Thế thì đúng rồi, nguyên bản tâm mạch lão sư đã đứt, nhưng huyết dịch kia giúp tâm mạch dần dần kết nối lại, chủ yếu là, lực lượng Thiên Tôn trong cơ thể lão sư không có diệt.
Đông Tứ thấp giọng nói ra, mặc dù như thế, nhưng Đông Tứ vẫn có chút ngưng trọng.


- Nói như vậy, phu quân còn có thể tỉnh lại?
Diệp Lưu khẩn trương hỏi.
Đát Từ lắc đầu:
- Mặc dù lão sư tiến vào trạng thái chết giả, nhưng cũng không khác gì chết thật lắm, có thức tỉnh hay không, vậy phải xem bản thân lão sư...


Đát Từ nói như thế, mọi người đều có thể minh bạch một chút, tình huống hiện tại của Dạ Côn, giống như lâm vào tâm ma.
Có thể tỉnh, nhưng bản thân không nguyện ý.


Mà ở bên trong ý thức của mình, hoàn toàn không có quan niệm thời gian, có lẽ Dạ Côn cảm thấy chỉ là một lát, thế nhưng bên ngoài đã mấy chục năm.
Bất quá tin tức tốt chính là, ít nhất Dạ Côn còn có hy vọng tỉnh lại, tốt hơn chết thật gấp mấy lần.
- Phu quân, ngươi làm sao?


Tử Yên thấy Dạ Tần có chút không đúng, nghi hoặc hỏi.
Dạ Tần cười một cái nói:
- Không có việc gì, chẳng qua là không động được.
Con ngươi Dạ Minh co rụt, lập tức xem xét thương thế của con trai, vẻ mặt trong nháy mắt ngưng trọng, xương cốt cả người vỡ vụn.
- Tần Tần thế nào?


Đông Môn Mộng lo lắng hỏi.
Dạ Minh trầm giọng nói ra:
- Xương cốt vỡ vụn, hẳn là có thể chữa trị.
Mọi người có chút không rõ, đến cùng đụng phải đối thủ như thế nào, Côn ca bị đánh chết, Tần ca bị đánh tàn.
- Các ngươi đến cùng gặp phải người nào. . . tại sao lại ra thế này.


Phi Tuyết thì thào hỏi, sâu trong mắt toát ra sợ hãi.
Đấu Phù Thế hướng phía Diệp Ly cùng Diệp Lưu cung kính nói ra:
- Ta về tìm lão tôn thượng trước.
Diệp Ly căn bản không nghe thấy, Diệp Lưu nhẹ gật đầu. . . có lẽ phụ thân có biện pháp trị liệu cho phu quân.


Không Hư một mực không có lên tiếng tiếng đề nghị:
- Hay là vào nhà trước đi, mưa lớn, cũng không thể để Côn ca dầm mưa.


Mọi người nhấc Dạ Côn cùng Dạ Tần trở lại đại sảnh, mặc dù Dạ Côn treo, nhưng kỳ thật vẻ mặt tựa như đang ngủ, cho nên trực tiếp để Dạ Côn ngồi, Dạ Tần cũng giống như vậy.
Như thế có thể hòa tan không khí bi thương đi một ít.
- Đại ca bị đối phương miểu sát.


Câu nói đầu tiên của Dạ Tần đã trấn trụ tất cả mọi người.
Đường đường là Côn ca, thế mà bị người ta miểu sát, dưới tình huống bình thường. . . không phải chỉ có Côn ca miểu sát người khác thôi ư, sao lần này ngược lại rồi.


Đông Tứ cùng Đát Từ nghe xong cũng mất tự nhiên, lão sư kế thừa lực lượng Thiên Tôn không thể nào bị miểu sát ...
Lúc đầu mọi người tưởng rằng Dạ Côn khẳng định trải qua sinh tử đại chiến gì đó, cuối cùng mới bị thua, nhưng hoàn toàn không ngờ đến chuyện như vậy.


- Mà tên hung thủ này trước đó quan hệ với chúng ta không tệ, đại ca còn cõng y đi hội chợ.
Dạ Tần âm u nói ra.
Dạ Tần nói thế khiến mọi người mộng bức, đây rốt cuộc là quan hệ gì?


Đọc truyện chữ Full