Rõ ràng quan hệ tốt như vậy, nói bất hoà liền bất hoà rồi?
- Nhưng trước đó đại ca đi tìm Uyển Nhiên, giết một tên sát thủ, sát thủ này chính là lão gia người kia.
Mọi người đều biết Dạ Côn muốn giả thành người khác, nói như thế liền có thể hiểu ra.
- Nếu gọi lão gia. . . vậy thực lực người kia phải thấp hơn mới phải, vì sao? ? ?
Đông Tứ không rõ, nghi hoặc hỏi.
Dạ Tần hơi thở hắt ra:
- Mọi chuyện phải nói từ khi chúng ta mới đến Côn Miểu. . .
Dạ Tần nói ròng rã một canh giờ, kể toàn bộ chi tiết ra, mọi người nghe xong cũng kinh thán không thôi.
Không ngờ hành trình đến Côn Miểu lần này lại phức tạp như thế, ngay từ lúc đầu đã bị người tính toán.
- Chuyện này nhất định phải tra! Bên trong tam đại thế lực Võ Thành Bảo đều có hiềm nghi.
Dạ Minh lạnh giọng nói ra.
Không Hư một bên nhỏ giọng nói ra:
- Ta cảm thấy Tiền Trang kia tình nghi rất nặng.
- Ta cảm thấy nha dịch tình nghi lớn hơn, nhất là Song Song nọ.
Cách nhìn của Phi Tuyết lại khác, cảm thấy hẳn là nha dịch.
Đông Môn Mộng nhìn nhi tử hai mắt nhắm chặt lạnh giọng nói ra:
- Mặc kệ là thế lực nào giở trò, ta tuyệt đối sẽ không buông tha, cho dù là Tiền Trang!
Uy danh Tiền Trang vang vọng toàn bộ Huyền Nguyệt đại lục, chẳng qua là làm việc đều tương đối điệu thấp mà thôi, không có tham dự phân tranh, nhưng người biết đến Tiền Trang, đều không dám nhiều lời.
- Tiền Trang hẳn sẽ không làm loại chuyện thấp hèn này, huống hồ Dạ gia tại Huyền Nguyệt đại lục cũng không thua gì cổ tộc, nhất định sẽ bận tâm.
Dạ Minh một bên nhẹ giọng suy đoán.
- Cha, con cảm thấy nên kéo người ở Thái Kinh ra trước,
Đông Môn Mộng nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy, mặc dù chỉ là tiểu lâu la, nhưng biết đâu có thể moi ra một chút gì đó.
- Phu quân!
Nguyên bản Nhan Mộ Nhi ngất đi bỗng nhiên kinh hô, tỉnh lại.
Nhan Mộ Nhi quay đầu nhìn thấy Dạ Côn, mới thở phào một hơi, vỗ ngực hướng phía mọi người nói:
- Vừa rồi mơ thấy ác mộng, mơ thấy phu quân chết đi, làm ta sợ muốn chết. . . phi phi phi. . . phu quân sao có thể chết được.
Diệp Lưu ở bên cạnh nhẹ nói ra:
- Ừm, phu quân sẽ không chết, chỉ hơi mệt chút, ngủ thiếp đi.
Nhan Mộ Nhi có chút nghi hoặc, ngủ thiếp đi? Không đúng. . . mộng thấy phu quân trở về, này thật đúng là trở về rồi?
- Phu quân, tỉnh mau. . . lúc này còn ngủ, trời còn chưa tối.
Nhan Mộ Nhi lặng lẽ nói ra, hình tượng này rất không tốt.
Diệp Ly cố nặn ra vẻ tươi cười nói ra:
- Để cho hắn nghỉ ngơi một chút đi, nghỉ ngơi tốt sẽ tỉnh.
- Vậy được rồi ...
Nhan Mộ Nhi nhẫn nhịn nghẹn miệng, bất quá thân thể vẫn hơi tới gần Dạ Côn, như thế có thể cảm nhận được khí tức của phu quân.
Trong lúc mọi người đàm luận thời điểm, tin tức Dạ Côn trở về cũng truyền ra ngoài.
Đầu tiên là truyền đến phủ Thái Tử.
Lúc này Dạ Tư Niên đang xem xét một tấm bản đồ, đây là một tấm bản đồ biên cảnh Ngũ Nhạc...
Tiếng bước chân dồn dập truyền vào trong tai Dạ Tư Niên, khiến Dạ Tư Niên nguyên bản hết sức chăm chú khẽ ngẩng đầu, bình thường có tiếng bước chân như thế, khẳng định là xảy ra việc lớn, bằng không sẽ không ngổn ngang như thế.
- Bẩm báo Thái Tử điện hạ! Dạ Côn trở về rồi! ! !
Thị vệ mang theo một chút bối rối nói ra.
Dạ Tư Niên còn tưởng rằng là đại sự gì, phất tay nói ra:
- Biết rồi, lui xuống đi.
- Thái Tử, là thi thể Dạ Côn trở về rồi! Dạ Tần bị trọng thương.
Dạ Tư Niên nghe xong sững sờ, biểu lộ có chút khó có thể tin:
- Ngươi vừa mới nói cái gì? Lặp lại lần nữa? !
- Dạ Côn chết rồi, Dạ Tần trọng thương!
Dạ Tư Niên một tay che trán, đi tới đi lui, sau đó liền cười một thoáng, lại sầu một thoáng ...
- Thái Tử, có cần đến Dạ gia một chuyến hay không?
- Dĩ nhiên phải đến...
Dạ Tư Niên nói xong liền vội vàng đi tới cửa, sau đó lập tức lại ngừng lại.
- Thái Tử?
- Không. . . chờ gia gia tới thông tri.
Dạ Tư Niên vỗ ót một cái, mình làm sao có thể nhanh hơn gia gia. . . chuyện này không hợp lẽ thường ...
Bất quá vừa nghĩ tới Dạ Côn chết, Dạ Tần trọng thương, trong lòng Dạ Tư Niên có chút mừng thầm, như thế mình đã không còn đối thủ.
Chẳng qua là lo lắng là, hiện tại cần chiến lực của bọn họ, chết ở thời điểm này, rất không phải lúc a.
Nếu để cho tam quốc biết tin tức Dạ Côn tử vong, sợ rằng sẽ an không an phận trực tiếp giết tới.
Dù sao lâu như vậy không có động thủ, đó là e ngại Dạ gia huynh đệ.
Mà ở bên trong ngự thiện phòng, Dạ Tư Không đang dùng bữa, bên cạnh dĩ nhiên còn có Thánh Hậu Tố Vận.
Từ khi Tố Vận sinh cho Dạ Tư Không một đứa con trai, nàng càng được sủng ái nhiều hơn, mà Tố Vận cũng biết mình cược đúng rồi.
Hiện tại Dạ gia vô tiền khoáng hậu, nếu như có thể đánh bại thế công tam quốc, như vậy thanh thế Dạ gia tại Đông U đã độc chiếm một phương.
Toàn bộ Đông U đều sẽ là của Dạ gia, đây là tình huống gia tộc khác không có, hoàn toàn sáng tạo ra kỳ tích.
- Gần đây mấy người Dạ Minh tựa hồ có chút lo lắng. . .
Động tác ăn cơm của Tố Vận vô cùng ưu nhã, cảm thấy đây là một loại hưởng thụ.
Dạ Tư Không từ tốn nói:
- Hài tử bọn họ ra ngoài một khoảng thời gian chưa trở về, ngay cả ta cũng có chút lo lắng. . .
- Chuyện của Uyển Nhiên đến cùng có phải là thật hay không? Mạo hiểm như thế có đáng giá không?
- Đây là một thanh kiếm hai lưỡi.
Dạ Tư Không để đũa xuống, không có tâm trạng ăn cơm đi.
Mà ngay vào lúc này, một hồi tiếng bước chân dồn dập truyền đến, khiến Dạ Tư Không cùng Tố Vận hơi khẽ cau mày.
Dù sao không có chuyện khẩn cấp, dưới tình huống bình thường sẽ không cuống cuồng như thế.
- Tham kiến Thánh Nhân, tham kiến Thánh Hậu.
Thái giám tiến đến nơm nớp lo sợ, một đầu mồ hôi.
- Vội vàng hấp tấp như thế, còn ra thể thống gì?!
Dạ Tư Không khẽ quát một tiếng.
Thái giám nghe xong càng sợ hãi, lập tức cầu xin tha thứ:
- Thánh Nhân tha mạng, chẳng qua là nô tài thực sự vô phương tỉnh táo. . .
- Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Thái giám nuốt một ngụm nước bọt, gắt gao cúi đầu, mang theo ngữ khí run rẩy nói ra:
- Vừa rồi Dạ gia truyền đến tin tức, Dạ gia huynh đệ đã trở về.
- Trở về rồi? Đây là chuyện tốt! Bộ dáng này của ngươi là thế nào?!
- Thánh Nhân, tuy Dạ gia huynh đệ trở về, thế nhưng Dạ Côn chết trận, Dạ Tần trọng thương.
- Cái gì! ! !
Dạ Tư Không đột nhiên đứng dậy kinh hô, khó có thể tin! Tố Vận ở bên cạnh kinh ngạc không thôi, chuyện này sao có thể?!
- Còn đứng ngây ra đó làm gì, bãi giá đi Dạ gia!
Dạ Tư Không gầm thét một tiếng, cảm xúc nhất thời mất kiểm soát.
- Vâng!
Mà lúc này trong phủ đệ Dạ Dương, cũng đã nhận được tin tức như vậy.
Nhưng Dạ Dương vô cùng bình tĩnh, phảng phất thuộc hạ chỉ báo lên một tin tức bình thường.
- Dạ Côn thế mà chết rồi, Dạ Tần tàn phế, sợ rằng lão gia tử kia sẽ lâm vào cục diện bế tắc, xuất phát đi Dạ gia. . . ta làm thúc thúc vẫn phải đi quan tâm một chút, bằng không sẽ bị người khác soi mói.
Dạ Dương vỗ vỗ áo bào từ tốn nói.
Quản gia ở bên cạnh cung kính nói ra:
- Vâng, lão gia.